Chỉ nói là có chuyện cần xử lý, phải rời đi một thời gian, xử lý chuyện gì? Rời đi bao lâu? Không biết. Bên ngoài sắc trời đã tờ mờ sáng, Lam Tình vẫn lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ khách sạn, trên gương mặt trắng mịm lông mi có chút nhíu lại, đôi mắt màu làm nhìn trời cao, thần sắc có chút bàng hoàng, cũng có chút mờ mịt.
Vô luận là lúc nào, cùng với nam nhân này tiếp xúc chưa bao lâu, nhưng hắn lúc nào cũng thần thần bí bí như thế, vĩnh viễn không biết lúc nào có thể gặp lại hắn, vĩnh viễn không biết lúc nào hắn sẽ biến mất, lúc Tang Thiên gần đi, Lam Tình thật sự muốn hét lên một tiếng cùng hắn cùng nhau rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không có cái dũng khí kia.
"Lam Tình!"
Một âm thanh yếu ớt truyền vào tai, kéo Lam Tình từ trong ảo trưởng quay về hiện thực, nhìn thấy Nhị tỷ đang nằm trên giường không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.
"Nhị tỷ, ngươi tỉnh rồi?" Nhiễm Linh nghiêng người nằm ở trên giường, đôi mắt xích hồng mở ra. Cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, cả người khó chịu không nói nên lời, nhắm mắt lại, trên cái trán anh khí bức người có chút nhăn lại, có chút lắc đầu, giống như đang chống cự lại một loại cảm giác làm cho nàng vô cùng khó chịu, giơ tay lên. nàng phi thường thích khó chịu, vung lên cánh tay. Nhẹ nhàng vuốt cái trán. Nhẹ giọng nói:" Có phải Tang Thiên mang ta về không?"
Nhiễm Linh nhớ rất kỹ, bản thân bị trúng phải một loại xuân dược cực kỳ kinh khủng, hơn nữa nàng tuyệt đối chắc rằng đó là chí tôn dục dịch trong truyền thuyết, loại thuốc này rất là điên cuồng. Một khi trúng phải, nếu như ý thức biến mất trước khi không có cùng nam nhân ân ái qua, thì não sẽ hỏng mà chết, mà bản thân lại còn sống. Như vậy...
"Uh, Nhị tỷ, ngươi cảm thấy thế nào? Hắn nói ngươi trúng độc, Nhị tỷ, rốt cuộc là độc gì? Như thế nào mà ngay cả ngươi cũng trúng."
Lam Tình nằm ngửa trên giường, nghi hoặc hỏi.
Trúng độc?
Nhiễm Linh nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu hỏi:" Tên kia đâu?"
"Hắn hả! Hắn mang ngươi tới đây liền rời đi."
"Đi rồi!" Nhiễm Linh thấp giọng nói, âm thanh mặc dù vẫn lãnh đạm như trước, nhưng trong đó lại hàm chứa một loại ý tứ hàm xúc đặc thù.
Nhiễm Linh mặc dù không có kinh nghiệm qua chuyện nam nữ, nhưng loại chuyện này thời đại này học sinh trung học cũng biết. Huống hồ Nhiễm Linh thân là cục trưởng cục điều tra một trong sáu bộ thần bí. Nàng từ nhỏ chính là đã tiếp nhận giáo dục đặc thù, trong đó có giải cấu cơ thể người, làm cho nàng có chút nghi hoặc chính là, hiện tại cũng không có cảm giác khi nam nữ lần đầu tiên làm chuyện đó, dù là một chút cũng không có.
"Nhị tỷ, ngươi cảm thấy thế nào? Có chuyện gì không?"
Nhìn thấy Nhiễm Linh thật lâu không nói lời nào, Lam Tình có chút lo lắng, trong ấn tượng của nàng, Nhị tỷ nếu như trúng độc sau khi tỉnh lại tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy.
"Không chuyện gì, chỉ là có chút hư thoát mà thôi." Bàn tay ngọc của Nhiễm Linh vỗ vỗ nhẹ lên khuôn mặt của Lam Tình, khẻ cười một tiếng, nói:" Ta đi tắm rửa."
Đi vào phòng tắm, mỗi một bước đi, bộ trang phục màu đen trên người Nhiễm Linh lại lờ mờ đi vài phần, khi bước tới phòng tắm, bộ trang phục màu đen đã hoàn tòan biến mất, dáng người ma quỷ ngạo nhân xích lõa hiện ra, nàng ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, tùy ý để nước rơi trên người, mái tóc màu đỏ trong nháy mắt liền ẩm ướt, Nhiễm Linh giơ tay vuốt mấy sợi tóc trên trán về phía sau, có chút thở dài.
Rồi sau đó đưa tay về phía dưới bụng điểm mấy cái liên tục.
Như thế nào có thể!
Nhiễm Linh nhíu mày kinh ngạc, bản thân dĩ nhiên vẫn còn là thân xử nữ. Cái này....
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhiễm Linh cố gắng nhớ lại. Nhưng mà, trí nhớ của nàng chỉ giới hạn trong việc Tang Thiên cởi quần áo của nàng mà thôi, về phần sau đó xảy ra chuyện gì, cũng không nhớ ra, nhưng rõ ràng đó là Kim Thủ Chỉ chí tôn dục dịch, như thế nào có thể, mặc dù Kim Thủ Chỉ đã làm ra chí tôn dục dịch từ hai trăm năm trước, nhưng đến nay vẫn không có người nào có thể giải trừ. Trừ chuyện nam nữ ân ái ra, không còn phương pháp khác, ngay cả tiến sĩ điên trong sáu bộ thần bí cũng không có cách nào giải quyết.
Chẳng lẽ là Tang Thiên?
Trầm ngâm trong một lát, Nhiễm Linh thật sự có chút mờ mịt, lâm vào trong trầm tư.
Một hồi lâu, nàng mở mắt ra, khi ánh mắt nhìn vào trong gương, sắc mặt lại càng biến sắc, nhắm mắt lại sau đó mở ra, lúc này vẻ mặt của nàng có chút khó tin, nhìn bản thân trắng noãn như ngọc. Thân hình nõn nà mềm mại, đầu ngón tay chạm vào da thịt. Xung quanh từng có vết sẹo, nhưng giờ lại không thấy đâu, hô hấp của Nhiễm Linh có chút dồn dập.
Hiện tại, nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, là muốn nhìn thấy Tang Thiên, hỏi rõ nghi hoặc trong lòng.
Cũng không thấy nàng không có bất cứ động tác gì, nằm trong bồn tắm một hồi lâu, rồi đi ra, trên người lại xuất hiện bộ trang phục màu đen.
"Tam muội. Tang Thiên rời đi lúc nào vậy?"
"Đi đi được một lát."
Lam Tình phát hiện sắc mặt Nhị tỷ có chút không thích hợp, giống như đang sốt ruột, trong lòng nghi hoặc:" Làm sao vậy?"
"Ta đi một chút sẽ trở lại."
Thành thị Thượng Kinh, xã khu Thiên Chi Lam, câu lạc bộ Lão Niên.
Sáng sớm năm giờ.
Ác nhân thử từ trong mộng tỉnh lại, hắn thật sự đã rất lâu chứ có nằm thấy ác mộng đáng sợ như vậy, trong mộng là một ác ma, một ác ma có thực lực cường hãn, hóa thành một thanh niên hắc y. Còn thi triển ra sanh tử chỉ một trong tứ đại quỷ chỉ thần bí nhất trong truyền thuyết.
Hay là nói giỡn!
Sanh tử chỉ? Ác nhân thử có thể nào không có nghe nói qua, một khi trúng sanh tử chỉ, hệ thống thẩn kinh phản xạ hoàn tòan bị giam cầm, đến lúc đó ngay cả quyền tự sát cũng không có.
Thế giới này có người biết sanh tử chỉ sao? Đánh chết ác nhân thử cũng không tin.
Mở mắt ra, tòan thân đau đớn làm cho hắn phải hít sâu mấy cái, chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, thầm mắng, đồ ranh con. Thù này Thử gia gia ngươi chắc chắn báo, đến lúc đó cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Cho đến khi cơn đau mãnh liệt đó qua đi, ác nhân thử mới bắt đầu đánh giá bốn phía.
Đây là một căn phòng rất bình thường, chỉ là một phòng trống không có bất cứ đồ vật gì, không đúng, còn có một người đứng đối diện, cẩn thận nhìn lại, người này mặc một cái áo đuôi tôm màu đen, tóc màu đen được chải chuốt chỉnh tề, người này niên kỷ không lớn lắm chỉ là sắc mặt có chút âm trầm. Có một đôi mắt tam giác, mặt không chút thay đổi, chỉ là trên miệng có một hàng râu mép đáng chú ý.
Uh?
Người này nhìn sao lại có chút quen mắt!
Ác nhân thử tựa hồ nghĩ tới cái gì. Đột nhiên cả kinh. Cố gắng chịu đựng đau đớn bật người đúng dậy, chỉ vào người đối diện, bật thốt lên:" Ác Nhân Cáp, ngươi là Harry."
"Tiểu thử, chúng ta lại gặp nhau." Ác Nhân Cáp hơi cúi đầu, đôi mắt tam giác gắt gao nhìn chằm chằm, âm thanh âm âm trầm trầm.
"Đây là nơi nào? Tiểu tử là ngươi đã cứu ta?"
Ác Nhân Thử cùng Ác Nhân Cáp là một trong thập đại ác nhân của Liên Bang, bất quá giao tình của hai người cũng không sâu như thế, cũng chỉ là có mất lần hợp tác hoạt động mà thôi.
"Đây là câu lạc bộ Lão Niên, ta không có cứu ngươi." Ác Nhân Cáp vẫn như trước không chút thay đổi, âm trầm nói.
Câu lạc bộ Lão Niên.
Ác Nhân Thử khó hiểu, dường như cũng chưa từng nghe nói tới câu lạc bộ này, hắn mặc dù cùng Ác Nhân Cáp giao tình không sâu, nhưng cũng biết thằng nhãi này đều hay cười đùa thất thường, tại sao lần này lại trở nên đúng đắn như vậy?
"Không là ngươi đã cứu ta, vậy ngươi tại sao lại ở đây?"
Ác Nhân Thử cảm giác được có chút không đúng, vẻ mặt cẩn thận, hí mắt nhìn xung quanh.
"Ta chỉ đến đây thay ông chủ ta nói cho ngươi một câu thôi."
"Ông chủ ngươi? Là ai?"
"Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần nhớ kỹ, lúc trở về mang theo người của ngươi, đi cướp bóc Liên Bang mười đại câu lạc bộ, có cái gì cướp cái đó."
"Gì!" Ác Nhân Thử kinh hãi:" Ngươi đang nói chuyện điên khùng gì vậy! Ta tại sao phải nghe ngươi?"
Ác Nhân Cáp vuốt hàng râu trên miệng, khặc khặc âm hiểm cười hai tiếng:" Ta đã nói xong, có làm hay không là chuyện của ngươi, ngươi hiện tại có thể đi."
Đi theo phía sau Ác Nhân Cáp. Ác Nhân Thử chống quải trượng cẩn thận đi theo sau, nội tâm tràn đầy nghi hoặc, chung quy vẫn cảm giác được Ác Nhân Cáp có chút không đúng.
Từ câu lạc bộ Lão Niên đi ra, Ác Nhân Thử mới phát hiện nơi này là xã khu Thiên Chi Lam, mà trong xã khu Thiên Chi Lam còn có câu lạc bộ Mãnh Thú.
"Ác Nhân Cáp, ngươi không muốn sống nữa sao! Ngươi dám ở chỗ này."
Ác Nhân Cáp đứng ở trước cửa, khoát khoát tay, nói:" Nhớ kỹ, sau khi trở về mang theo người của ngươi, đi cướp bóc Liên Bang mười đại câu lạc bộ, có cái gì cướp cái đó."
"Uy! Uy! Uy! Tiểu tử ngươi nói bậy bạ gì đó." Nhìn bóng lưng Ác Nhân Cáp rời đi, nội tâm Ác Nhân Thử vô cùng tò mò, nhưng đối với địa phương như xã khu Thiên Chi Lam mà nói là nơi tuyệt đối nguy hiểm đối với hắn. Lập tức cũng không dám ở lại, nổi giận mắng:" Mk! Ác Nhân Cáp có phải hay không là bị bại não?" Lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn các câu lạc bộ xung quanh, vội vàng thi triển tiềm ẩn rời đi.
Chuyện phát sinh tại trang viên Taylor, Ác Nhân Cáp tận mắt nhìn thấy, bằng thực lực của bản thân. Giết chết hơn 300 chiến sĩ Thánh Đường, tiêu diệt gia tộc Taylor, đánh chết Taylor Justin, Phỉ Lâm trưởng lão hai vị cao thủ cấp 9, biết tứ đại quỷ chỉ, có thể xuất ra tứ tượng trong truyền thuyết, tất cả những chuyện này làm cho Ác Nhân Cáp thán phục không thôi.
Hiện tại, hắn mỗi ngày đều làm bảo vệ gác cửa của câu lạc bộ Lão Niên, mặc áo bành tô màu đen, đứng thẳng tắp trước cửa câu lạc bộ Lão Niên, thỉnh thoảng đứng vài tiếng đồng hồ, rồi chạy tới quán ăn vặt, hắn không biết tại sao ác ma kia lại thích ăn trong những quán vỉa hè này, vấn đề này hắn rất muốn hỏi, nhưng không dám mở miệng.
Sáng sớm, mặt trời lên cao. Ác Nhân Cáp dậy rất sớm. Mái tóc được chải chuốt sáng bóng, mặcc vào một cái áo đuôi tôm màu đen mà mình thích, đính nơ trên cổ áo, sau khi làm xong hết mọi thứ, hắn liền ra đứng ở trước cửa, giống như một lão quản gia gác cửa của một trang viên quý tộc vậy. "Xin hỏi, nơi này là câu lạc bộ Lão Niên sao?"
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Ác Nhân Cáp có chút nhíu mày. Nhìn lại, thì không biết từ lúc nào cách bên trái mười bước đã xuất hiện một người con gái.
Trang phục của người con gái này rất bình thường. Cũng không mới, nhưng cũng không cũ, thuộc về loại trang phục bình thường, bề ngoài của nàng cùng trang phục giống nhau, cũng không xinh đẹp, nhưng cũng không tính rất xấu, là một người con gái bình thường, mang một cái kính màu đen. Một đôi mắt to linh động nhấp nháy nhìn ác nhân cáp, trong ngực dường như còn cầm một phần văn kiện.
Ác Nhân Cáp lắc đầu, theo tiềm thức giơ tay vuốt hàng rây trên miệng, tận lực dùng âm thanh ôn hòa trả lời:" Muội muội, ngươi có chuyện gì sao?"
"Oh, xin chào, ta tới xin việc."
Tới xin việc? Ác Nhân Cáp sửng sốt, không có nghe nói là có nhận người!