Nam Mẫn cười nhạt nói: “Ở trong xe đợi không có gì thú vị, làm vợ ba năm, tôi cũng không đánh nhau lâu rồi, vừa hay muốn hoạt động gân cốt một chút”.
Cô nói xong, một quyền không chút khách khí đánh về phía gã đàn ông cao to, lần này không thu lực lại, trực tiếp đánh gãy sống mũi của gã.
“A… ĐM!”, gã đàn ông cao to che sống mũi chửi thề, tay đều là máu, một gã đàn ông cao to một mét tám mấy đau đến mức nhảy lên: “Đánh cô ta, đánh chết cô ta cho tao!”
Bảy tám gã đàn ông cao to lập tức bao vây Nam Mẫn.
Nam Mẫn mặt không sợ hãi, mắt phong nhàn nhạt quét qua bọn chúng: “Các người do ai phái tới, mục đích là gì? Dù chết cũng phải rõ ràng”.
“Cô đắc tội ai, bản thân còn không biết sao?”, người đàn ông có một vết sẹo dài trên mặt giễu cợt hỏi.
Nam Mẫn miễn cưỡng nói: “Tôi đắc tội với rất ít người, trừ phi có người khiêu khích đắc tội tôi trước”.
Gã mặt sẹo nói: “Nghe giọng điệu thiếu đòn này của cô, chính là lý do cô bị đánh đấy! Cô gái trông cũng xinh đẹp, tại sao lại có cái miệng như vậy? Mồm miệng cô lợi hại thế, chi bằng đến đây phục vụ bọn tôi chút đi?”
Gã nói ra mấy lời thô bỉ, mấy anh em khác không khỏi bật cười ha ha, nhìn vóc dáng vòng nào ra vòng nấy của Nam Mẫn, mắt bọn chúng lộ ra vẻ dâm tặc.
Làm chuyện đó ở ngoài vùng dã ngoại hoang vu, nghĩ một chút thôi cũng khiến người ta hưng phấn rồi.
“Đại ca, em còn mang theo dây thừng, lát nữa chúng ta tùy tiện treo con quỷ nhỏ này lên một cái cây, ai túm được cô ta trước thì người đó được chén trước, thế nào?”
“Ý hay, cứ tiếp tục như vậy đi”, gã mặt sẹo liền đồng ý.
Bọn chúng bàn bạc đầy sôi nổi, sắc mặt Nam Mẫn lạnh lùng, sao trong đầu lũ đàn ông toàn chứa mấy thứ bậy bạ, chẳng trách càng ngày càng thoái hóa, ngây ngấy. So sánh thì chồng cũ của cô còn tham liêm sạch sẽ hơn nhiều.
“Nói chuyện đủ chưa? Hay là các người cứ nói chuyện tiếp, tôi quay về xe ngủ một lát?”, Nam Mẫn nghe mà không nhịn được.
Gã mặt sẹo sắc mặt trầm xuống, u ám nhìn cô: “Con quỷ nhỏ không đợi được nữa rồi, các anh em, còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên!”
Một đám đàn ông cao to tay xách gậy vọt về phía Nam Mẫn, Nam Mẫn mặt không đổi sắc đứng tại chỗ, gió đêm mát lạnh khẽ vén sợi tóc mềm qua tai, một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cao quý, sáng như ngọc đẹp, nhưng con ngươi trong suốt lại tràn đầy sắc sảo.
Giống như giữa điện quang hỏa thạch, mấy gã đàn ông cao to trợn mắt nhìn Nam Mẫn xoay người một vòng, trước mặt bọn chúng choáng váng, ngực đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy trước mắt có thêm một vệt máu dài.
Vết máu cực sâu, máu chảy tí tách xuống, rất nhanh liềm nhuốm đỏ chiếc áo.
Mọi người không dám tin ngẩng đầu lên, chỉ thấy người phụ nữ đứng ở chính giữa nhìn thì mỏng manh, trên tay nhỏ trắng nõn cầm một con dao sắc bén, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng lạnh lẽo màu bạc.
Cô không phải cô cả nhà họ Nam sao? Chẳng phải cô cả là người sống trong nhung lụa, tay trói gà không chặt ư?
Vậy mà cô lại biết chơi dao?!
Khi Dụ Nam Hải chạy đến thì nhìn thấy một con dao quân sự màu bạc xoay tròn vun vút trong tay Nam Mẫn, biểu cảm trên mặt cô ngang ngạch ngông cuồng: “Ai là người kế tiếp đây?”
Cảnh tượng này lập tức kéo anh quay về mười năm trước, vào những ngày tháng cùng bọn họ sóng vai tác chiến.
Gã mặt sẹo cầm đầu cũng không ngờ Nam Mẫn vậy mà biết chơi dao, nhìn trước ngực bị rạch ra thành miệng máu, đau như kim châm muối sát, mặt mũi cũng nhăn nhó theo.
Gã phun một ngụm nước bọt xuống đất: “Cô gái thúi, ông đây đập chết cô!”
Nhưng lời nói hùng hồn chưa được bao lâu, giây kế tiếp, gã bị Nam Mẫn nắm cổ tay, cô dùng bàn tay nhỏ của mình vặn cổ tay gã một cái, lập tức xương cốt vỡ nát, gã mặt sẹo đau đến mức gào thét thảm thiết, sau đó liền bị đạp cho quỳ xuống đất!
Nam Mẫn mặt lạnh, trầm giọng hỏi: “Nói, ai phái mày đến?”
“Con mẹ mày…”, một câu thô tục vừa phun ra, gã liền bị Nam Mẫn trở tay tát xuống vũng bùn, miệng ngậm đầy đất, trong nháy mắt cánh tay cũng bị Nam Mẫn nắm trong tay, hung hãn kéo lên, “A…”
Tiếng hét thê lương khiến chim trong rừng cũng bị kinh sợ nháo nhác bay đi, lá cây theo đó cũng phát ra tiếng kêu xào xạt.
Cánh tay gã mặt sẹo bị phương thức quỷ dị này làm cho vặn vẹo, cụp xuống bên người giống như bị gãy, đau đến mức khiến gã chảy mồ hôi đầm đìa, đám côn đồ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng bối rối.
Nam Mẫn vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tao hỏi mày một lần nữa, ai phái mày tới?”
Cô cầm dao, sắp rạch tiếp vào mặt gã, cho mặt gã thêm một vết sẹo nữa, gã mặt sẹo hoàn toàn kinh sợ rồi, gã cắn chặt hàm răng, miệng run run nói: “Là… là hoàng thái tử của truyền thông Tinh Vực, Lý… Lý Bân. Hắn muốn bọn tôi chặn đường giáo huấn cô một chút”.
Nam Mẫn nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, hóa ra là tên đó.
Cô lại hỏi: “Chúng mày biết tao là ai không?”
Gã mặt sẹo nói: “Biết. Cô là cô cả nhà… nhà họ Nam”.
“Biết thì tốt. Đừng để bị đánh một trận, cũng không biết người đánh mày là ai đâu”.
Nam Mẫn rời khỏi người gã, quay đầu nhìn Dụ Nam Hải đứng cách đó không xa, ánh mắt lóe sáng, đột nhiên hỏi: “Mang điện thoại không?”
Dụ Nam Hải khẽ run rẩy, lấy điện thoại di động ra.
Nam Mẫn căn dặn anh giống như căn dặn trợ lý: “Mở chức năng quay phim ra”.
Cô lại chỉ tên lưu manh bên cạnh, không nhịn được nói: “Còn cầm gậy hả, lão đại của chúng mày gãy rồi, chúng mày tưởng rằng đánh thắng được tao sao? Đừng ngây ra đó nữa, mau chạy qua đây làm bạn với lão đại chúng mày đi”.