“Nếu không phải ông và Hà Hân cả ngày chỉ biết kích thích bà ấy, bệnh của bà làm sao có thể chuyển biến xấu đi nhanh như vậy, ông còn nói cái gì, ‘việc may mắn nhất của một người đàn ông trung niên chính là thăng quan tiến chức vợ chết’, ông mong mỏi bà ấy chết lắm phải không!”
Trái tim Nam Lâm đau nhói, nước mắt không kìm được mà lăn khỏi khóe mắt.
Cô cảm thấy không đáng cho mẹ mình!
Nam Mẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Ninh Trúc, cô biết mợ ba qua đời vì bệnh ung thư, khi phát hiện ra thì bệnh đã ở giai đoạn cuối, lại không biết bệnh ung thư này có một nửa là do dồn nén tức giận mà thành.
Tất cả những người học y đều biết rằng tinh thần và sức khỏe thể chất có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, và cảm xúc là cầu nối giữa tâm lý và cơ thể, có rất nhiều bệnh phần ít thì dựa vào trị liệu, mà còn lại là tâm lý bệnh nhân.
Dụ Lâm Hải đưa Trác Huyên về nhà dưỡng bệnh cô còn không chịu nổi, huống hồ kêu mợ ba giương mắt nhìn chồng mình cả ngày ra vào có đôi với người phụ nữ khác tại chính ngôi nhà của mình, thử hỏi người phụ nữ nào có thể nhẫn nhịn nổi?
Đàn ông bạc tình, phụ nữ bạc mệnh, thế giới vốn dĩ không công bằng, vậy bạn có thể làm gì?
Vì vậy không cần đàn ông gì đó, chỉ cần bản thân sống hạnh phúc vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Nam Ninh Trúc bị con gái lên án tới không còn kẽ hở phản bác, gương mặt già nua cũng không duy trì nổi nữa: “Tao đang nói với mày về chuyện mẹ nhỏ của mày, mày cùng tao lôi ra những chuyện xưa cũ này làm gì? Đừng tưởng rằng làm như vậy liền có thể khiến tao mềm lòng”.
“Trông mong ông mềm lòng còn không bằng hy vọng lợn nái biết leo biết”.
Gương mặt Nam Lâm không cảm xúc, lạnh lẽo nhìn bố ruột của mình: “Nhiều năm như vậy, ông chẳng hỏi han gì tới tôi, Hà Hân đã làm nhiều chuyện thất đức với tôi như vậy ông đều nhắm mắt làm ngơ, bây giờ lại muốn quan tâm tới tôi rồi sao?”
Muộn rồi!
“Tao là bố mày! Bất cứ lúc nào cũng có thể quản giáo mày, muốn đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng, thế nào, tao còn không thể hỏi đến mày sao?”
Nam Ninh Trúc lại bắt đầu sừng sộ.
Gương mặt Nam Lâm quật cường nhìn thẳng vào ông ta, không hề có ý cam chịu.
Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Chú ba, không phải chú vẫn luôn nói con gái là hàng lỗ vốn sao, nếu chú đã có con trai, vậy còn quan tâm tới con gái làm gì. Lúc nên nuôi dưỡng thì không nuôi, ngay cả trách nhiệm của một người làm bố cũng không có, còn muốn thực hiện quyền lợi của người bố, chú hãy tự vấn lương tâm mình trước khi đánh đập, mắng mỏ, chú xứng sao?”
Nam Ninh Trúc bị Nam Mẫn chặn họng tới tái xanh mặt, ông ta cảm thấy hai chị em này thực sự là cá mè một lứa, cố tình tới chọc tức ông ta!
Nam Ninh Bách vốn dĩ ở một bên khoanh tay đứng nhìn trò vui đến hăng say, nhưng thấy em trai mình bị hai cô gái chọc giận tới thở phì phò, không biết vì sao đặc biệt muốn phá lên cười.
Hay cho chú ngày ngày đắc ý trước mặt tôi, đổi phụ nữ còn thường xuyên hơn so với việc tôi đổi quần áo, bây giờ nội bộ rối ren rồi phải không, đáng đời!
Thường đi bộ bờ sông, làm gì chuyện không ướt giày?
“Anh hai, anh nghe xem, đây là những lời mà bậc con cháu nên nói sao? Bọn trẻ nhà chúng ta thế nhưng càng ngày càng ngỗ ngược rồi”, Nam Ninh Trúc không cãi thắng được bọn họ chỉ có thể lấy quy củ ra nói.
Nam Nhã, người bị lôi kéo vào mắng chửi cũng không vui vẻ gì: “Chú ba, cháu không trêu chọc gì tới chú, chú mắng thì mắng nhưng cũng cũng đừng kéo cháu vào”.
Nam Ninh Trúc trợn trừng hai mắt.
“Được rồi được rồi”.
Nam Ninh Bách kịp thời tiến lên giảng hoà: “Sao lại nóng nảy như vậy, vừa bước vào cửa đã muốn đánh muốn giết, suy cho cùng thì chúng ta mới là người một nhà, có chuyện gì không thể ngồi xuống từ từ nói sao?”
Ông ta đẩy Nam Ninh Trúc ngồi xuống ghế, Nam Ninh Trúc cũng thuận theo đó xuống nước, cuối cùng cũng tìm được lại chút thể diện.
Sau khi uống một ngụm nước hòa hoãn lại, ông ta nhấc tay chỉ vào Nam Lâm quát: “Lát nữa mày thu dọn đồ đạc trở về nhà với tao rồi từ chức ở Nam Thị đi, tao sẽ tìm cho mày một công việc khác, sau khi về thì nhận lỗi với mẹ nhỏ của mày”.
“Không!”, Nam Lâm nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối.
Cô biết chuyến trở về này Hà Hân sẽ không bỏ qua cho mình, chắc chắn sẽ muốn cái mạng nhỏ này của cô!
Nam Ninh Trúc một phát vỗ bàn: “Nếu mày còn dám thốt ra một từ ‘không’ với tao, mày có tin tao đánh gãy chân mày không?”
“Tôi không về! Nơi đó từ lâu đã không còn là nhà của tôi nữa, tôi trở về làm cái gì? Một nhà ba người các ông cứ trôi qua cho tốt đi, cả đời này tôi cũng không muốn trở lại nữa!”
“Hừ, con nhóc chết tiệt này, tao thấy mày ngứa da rồi phải không…”
Nam Ninh Trúc một lần nữa bị kích thích hoàn toàn bùng nổ cơn giận, ông ta vừa đứng bật dậy liền muốn túm lấy Nam Lâm, Nam Lâm thấy vậy vội vàng trốn ra sau lưng Nam Mẫn, cầu xin: “Chị…”
Nam Mẫn chắn trước người Nam Lâm, nghênh đón chú ba của mình, cô nhấc tay đỡ lấy bàn tay thô kệch đang chuẩn bị giáng xuống kia của ông ta.
“Chú ba, Lâm Lâm đã khôn lớn rồi, chú cũng không có nghĩa vụ phải nuôi nấng em ấy nữa, sau này cứ để em ấy đi theo cháu làm việc, cháu sẽ là người giám hộ của em ấy”.
“Cháu đáng đùa giỡn gì vậy…”
Nam Ninh Trúc còn muốn chụp lấy Nam Lâm nhưng Nam Mẫn vẫn nắm chặt cổ tay của ông ta, cô cũng dần dần dồn lực khiến Nam Ninh Trúc đau đớn thốt lên một tiếng, cánh tay bị kẹp ra sau lưng, chỉ cảm thấy như sắp trật khớp liền gào khóc la hét.
Nam Mẫn nhìn ông ta với gương mặt thờ ơ, chỉ là trong con ngươi phát ra ánh nhìn u ám lạnh lẽo, nhấn mạnh từng chữ: “Chú ba, cháu không nói đùa với chú”.
Nam Ninh Trúc đau tới nhe răng trợn mắt, không phản hồi được câu nào.
Nam Ninh Bách và Nam Lâm ở một bên nhìn cũng không kém phần sững sờ.
Khi Nam Ninh Trúc gần như ngất lịm đi vì đau đớn, Nam Mẫn mới chậm rãi buông tay, cô vỗ tay khẽ cười, dáng vẻ lời tôi nói là được: “Vậy cứ quyết định như thế đi”.