“Ồ, quên tự giới thiệu, tôi là Phùng Thanh”.
Phùng Thanh nói xong, khoác cánh tay của Tần Giang Nguyên, xoa bụng, nói có ý sâu xa: “A Nguyên là bố của đứa bé trong bụng tôi”.
Cố Hoành thản nhiên “ồ” một tiếng: “Vậy hiện giờ cô chưa có danh phận, đương nhiên không thể thay nhà họ Tần nói chuyện, cử người có thể làm chủ đứng ra nói chuyện với cô cả của chúng tôi đi”.
“…”, sắc mặt Phùng Thanh lúc tái xanh lúc trắng bệch.
Từ đầu đến cuối, Nam Mẫn cũng không nói một lời, chỉ uể oải ngáp một cái, ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn rất nhiều, sức chiến đấu cũng hồi phục.
Thấy cuối cùng cô cũng mở mắt, Tần Giang Nguyên vội tiến lên một bước, ngồi quỳ bên bàn trà: “Tiểu Mẫn, em nói xem em làm gì thế? Hai chúng ta có quan hệ thế nào, việc gì phải vì một Nam Nhã mà làm tổn thương hòa khí chứ? Em yên tâm, chỉ cần cô ta ở nhà họ Tần thêm một tháng, để anh xét nghiệm đứa bé trong bụng cô ta rốt cuộc có phải của anh hay không thôi. Nếu không phải, anh bảo đảm để cô ấy đi, đưa cô ấy về khu vườn hoa hồng, được không?”
Nam Mẫn uể oải nhấc mí mắt, ngồi vững trên sofa, cũng không động đậy, tư thái nhàn hạ và lười biếng, giống như nhà mình vậy.
Cô thản nhiên lên tiếng: “Tối nay tôi đã đến đây thì cũng không muốn chạy một chuyến mất công. Giao Nam Nhã cho tôi thì tôi sẽ về, không ở lại thêm một giây”.
“Không được!”
Tần Văn Quân bị kích thích bởi thái độ của Nam Mẫn, cuối cùng nổi giận: “Có thể trong bụng Nam Nhã mang huyết mạch của nhà họ Tần tôi, quyết không thể để nó rời đi! Lúc nào sinh đứa bé ra, thì lúc đó để cô ta đi”.
Nam Mẫn cười: “Ông Tần, ông hiểu lầm rồi, tôi không có ý thương lượng với mọi người. Tôi nói, tối nay Nam Nhã phải đi theo tôi”.
Cô vừa dứt lời, hai người áo đen bên đó đi đến, báo cáo: “Cô cả, đã tìm được người rồi, bị nhốt trên gác xép”.
Nam Mẫn thản nhiên “ừm” một tiếng: “Đi thôi, đi lên xem sao”.
Cô đứng lên, đang định đưa người lên, Tần Văn Quân và Tần Giang Nguyên vừa định chặn lại, thì bị người áo đen đồng loạt bao vây, bị nhốt trong vòng vây, chỉ có thể hét lên: “Các người tự ý xông vào nhà dân, là phạm pháp đấy!”
“Không cần các người phổ cập pháp luật cho tôi”.
Nam Mẫn đi thẳng lên cầu thang mà không quay đầu lại, dặn dò Cố Hoành: “Chuẩn bị sẵn máy ảnh, chốc nữa chụp vài bức, chúng ta cần lưu lại chứng cứ. Tội danh bắt cóc, tự ý giam giữ phụ nữ mang thai hình như cũng không nhỏ”.
Bước lên cầu thang, cô cười ung dung: “Ai muốn cá chết lưới rách với tôi, cá chưa chắc đã chết, nhưng lưới chắc chắn sẽ rách”.
Sét đánh qua chân trời, chém không trung màu xanh thẫm thành vệt trắng.
“Ầm ầm” một tiếng sấm, Nam Nhã sợ đến người run lẩy bẩy.
Dinh thự nhà họ Tần này chỗ nào cũng tốt, chỉ có gác xép này bị dột!
Gác xép vốn ẩm ướt nóng nực, trời vừa mưa thì càng không thể ở.
Nam Nhã muốn trốn đến bên tường, nhưng hai tay cô ta bị trói, trên cổ chân cũng buộc dây xích dùng để xích chó, rất ngắn, không nhúc nhích nổi.
Người nhà họ Tần ghét cô ta ồn ào, cái giẻ lau được nhét vào miệng cô ta không biết đã lau cái gì, trong miệng đầy mùi lạ, muốn kêu cũng không không kêu được, chỉ có lúc ăn cơm, bọn họ mới bỏ ra cho cô ta.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Nam Nhã đã khóc sưng phù đôi mắt, giống như con ếch bi thương. Cô ta sống hơn hai mươi năm, ấm ức phải chịu cũng không nhiều bằng mấy ngày này.
Cả nhà họ Tần từ trên xuống dưới đều không phải con người!
Trong bụng cô ta còn mang đứa con của Tần Giang Nguyên, bọn họ lại đối xử với cô ta như vậy, nghĩ mãi, nghĩ mãi, Nam Nhã lại muốn khóc… Đột nhiên cô ta nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ Nam Lâm, nhớ…
Bà nội nó, bây giờ cô ta lại bắt đầu nhớ đến cả Nam Mẫn!
Trước đây cô ta cảm thấy Nam Mẫn rất tàn nhẫn, nếu không so sánh thì không tổn thương, ít nhất Nam Mẫn không muốn lấy mạng của cô ta, nhưng từ trên xuống dưới nhà họ Tần thực sự muốn mấy mạng của cô ta, hu hu hu…
Nam Nhã đang rưng rưng nước mắt, bên tai bỗng vang lên tiếng cốc cốc, dọa cô ta sợ không còn buồn khóc nữa, áp vào bên tường theo bản năng, chuyển động như con giun, vẻ mặt hoảng sợ, xích chân bị cô ta giật đến mức cổ chân ma sát sắp rách cả da, rỉ máu, cô ta cũng không quan tâm…
Cô ta thực sự rất sợ!
Sợ Tần Giang Nguyên đến dẫm lên mặt cô ta, sỉ nhục cô ta, càng sợ con đê tiện Phùng Thanh đó không có ý tốt muốn lấy mạng đứa con trong bụng cô ta.
Trước đây cô ta đọc truyện ngôn tình, còn cảm thấy tình tiết cấm nhốt gì đó rất cảm động, kiểu nam chính điên cuồng mất trí vừa thô vừa tục. Nhưng khi thực sự xảy ra với mình, cô ta chỉ muốn bỏ chạy, muốn về nhà tìm chị!