Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Mẫn ngước mắt, nhìn anh ta đầy u ám: “Anh là cái tên chán sống, cố ý chạy đến đây liều chết sao? Tôi không ngại tiễn anh một đoạn đường đâu”.

Câu nói cuối cùng giống như ngậm băng mà nói ra.

Phó Vực chỉ cảm thấy đập vào mặt là một luồng ý lạnh khắp người, lập tức lùi về phía sau tránh né, cách xa Nam Mẫn một chút, bảo vệ tính mạng.

Anh ta ngượng ngùng cười nói: “Đây không phải nói chuyện bình thường ư, sao đang nói xong lại nổi giận chứ?”

Quả thật Nam Mẫn cũng chẳng buồn tức giận với loại người này.

“Rốt cuộc anh có chuyện gì, có chuyện thì nói, không có gì thì mời anh ra ngoài”.

Phó Vực sờ mũi: “Hôm nay tôi đến là có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ”.

Nam Mẫn: “Nói”.

“Cái này…”, Phó Vực có chút chột dạ hiếm thấy, lại thêm ngại ngùng: “Tôi cũng không còn trẻ nữa, trong nhà thúc giục cưới, ông cụ luôn nôn nóng muốn bế cháu trai, cho nên tôi liền nghĩ…”

Anh ta ấp a ấp úng, Nam Mẫn phải ngừng lại, ngước mắt nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Phó Vực ho nhẹ một tiếng, mặt cũng hơi đỏ.

“Tạm thời tôi chưa muốn kết hôn, trước tiên muốn sinh con trước, coi như hoàn thành tâm nguyện của ông cụ… Em hiểu ý tôi chứ?”

“Cũng không phải hiểu lắm”.

Nam Mẫn cau mày: “Anh không muốn kết hôn, muốn sinh con trước, sau đó thì sao?”

Những chuyện này không liên quan gì đến cô, anh ta nói với cô làm gì…



Phó Vực nhìn chằm chằm Nam Mẫn, bỗng nhiên Nam Mẫn hiểu được ý tứ trong ánh mắt anh ta, cô hiểu rồi, là đang nhằm vào mình.

“Anh muốn bảo tôi sinh con cho anh?”

“Em đồng ý chứ?”

Thật ra ban đầu Phó Vực không phải ý này, nhưng nghe cô nói như vậy, đột nhiên giống như quỷ thần xui khiến anh ta lại hỏi như vậy.

Nam Mẫn chỉ tay ra bên ngoài, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, nhưng lại thầm cắn răng nghiến lợi: “Phó Vực, bây giờ bên ngoài đang là ban ngày”.

Phó Vực liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Ừ là ban ngày”.

“Ban ngày đó, anh nằm mơ giữa ban ngày à!”

Nam Mẫn liền tháo dép lê ở chân ném về phía anh ta: “Bảo tôi sinh con cho anh, não anh bị úng nước à! Anh có tài đức gì có thể khiến tôi sinh con cho anh chứ, anh xứng sao?!”

Để làm việc thoải mái, Nam Mẫn thường có sẵn một đôi dép lê ở phòng làm việc.

Lúc này Phó Vực nên vui mừng, dưới chân Nam Mẫn không phải giày da hay giày cao gót, nếu không đã đánh anh ta bể đầu chảy máu kèm theo tè ra quần!

“Em nghe tôi nói trước, đừng gấp mà…”

Phó Vực thấy mình sắp chữa lợn lành chữa thành lợn què, anh ta vội vàng giải thích cho Nam Mẫn trước khi bị đuổi ra ngoài: “Không phải tôi muốn bảo em sinh con cho tôi, mà tôi muốn mượn một đứa bé với em!”

Nam Mẫn cau mày.

Cô nghiêm túc hoài nghi những gì anh ta nói không phải tiếng người, nếu không sao mà nghe không hiểu chứ?

“Mượn một đứa bé? Rốt cuộc anh đang nói cái quỷ gì thế?”

Phó Vực dè dặt tiến tới muốn đi dép cho cô, nhưng Nam Mẫn đã lạnh lùng cầm dép lê tự đi vào.



“Em hiểu lầm anh rồi, anh có ý gì đâu…”

Phó Vực đắn đo chọn lọc từ ngữ, lại sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Thật sự không dám giấu giếm, tôi nhìn trúng gen ưu tú trên người em. Nếu muốn sinh con, đương nhiên phải sinh một đứa trẻ vừa xinh đẹp lại thông minh chứ!”

Nam Mẫn khoanh tay, bắt chéo chân ngồi dựa vào ghế, tư thế cao quý lại lạnh lùng, lộ ra mười phần uy nghiêm, khiến cho người ta cảm giác bị áp bức.

“Cho nên tôi muốn trưng cầu ý kiến của em”.

Dưới con mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm của Nam Mẫn, giọng nói của Phó Vực ngày càng yếu ớt, nhưng vẫn nhắm mắt nói hết câu: “Hay là… xem như em giúp tôi, tặng cho tôi một quả ‘trứng’… của em?”

Ánh mắt Nam Mẫn lạnh buốt, cô đang thong thả hoạt động cổ tay.

Trong lòng Phó Vực hoảng hốt, anh ta vội vàng bổ sung: “Tôi đảm bảo sẽ tìm một bác sĩ chuyên nghiệp, quá trình hoàn toàn không đau đớn… Sau chuyện này tôi nhất định sẽ hậu tạ, hơn nữa tôi đảm bảo em không cần chịu trách nhiệm nuôi đứa trẻ…”

Lần này không chờ anh ta nói xong, Nam Mẫn nắm chặt hai quả đấm vung mạnh một quyền về phía anh ta, tạo nên hiệu ứng quay chậm như trong phim điện ảnh và phim truyền hình.


Sau đó Phó Vực bị một cước đá bay ra ngoài, dính vào tường thành con thằn lằn.


… Người phụ nữ này thật hung dữ.


***


Thành phố Bắc.


Dụ Lâm Hải xử lý xong một vài chuyện gấp ở công ty liền kết thúc công việc từ sớm, quay về nhà chính họ Dụ.


Lúc về đến nhà, ông cụ Dụ và bà cụ Dụ đang tưới hoa ở trong sân, Dụ Trạch Vũ cũng ở nhà, vây quanh hai người già cười cười nói nói, bầu không khí rất ấm áp hài hòa.


Nhìn thấy Dụ Lâm Hải, ông cụ Dụ lập tức trầm mặt, hừm một tiếng rồi chắp tay đi vào phòng sách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK