Nam Mẫn khẽ cười: “Được”.
Tư Triết tìm một bộ phim mang sắc thái huyền bí hồi hộp, lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt từ trong balo của mình bày trước mặt Nam Mẫn, đều là đặc sản mua ở thành phố Thanh.
Nam Mẫn chọn một gói mực xé sợi, nhìn nó thích thú.
Bộ phim vừa bắt đầu, đã có cảm giác huyền bí ẩm ướt, đen tối, Tư Triết nói với Nam Mẫn: “Chị, nếu chị sợ thì tóm cánh tay của em, không sao đâu, em không sợ đau”.
Nam Mẫn nghi hoặc nhìn cậu ta một cái: “Ừm?”
Tư Triết mím môi, nói các bạn cùng phòng của cậu ta đưa bạn gái đi xem phim huyền bị hay phim kinh dị, khi về trên cánh tay toàn là vết cào vết cấu xanh tím, đều bị bạn gái tóm hay bóp cào vì quá sợ.
Nam Mẫn nghe vậy, cảm thấy kỳ lạ, lại cảm thấy vui, khóe miệng hơi giật: “Ồ, chắc tôi không thế đâu”.
Dù sao hồi nhỏ bị anh trai kéo đi giả ma giả quỷ hù họa các anh em khác, cô từng giả dạng tất cả các hung thần ác ma, những cảnh tượng trong phim, còn không kích thích bằng trò chơi hồi nhỏ của họ.
Nhưng cô cũng xem rất thích thú, một là rất lâu đã không tập trung tinh thần xem phim, hai là cô có thể nhớ lại rất nhiều cảnh tượng thời niên thiếu.
Vừa nghĩ đến anh tư và anh nhỏ bị họ giả ma dọa sợ chạy khắp sân viện, cô không nhịn được buồn cười ra tiếng.
Vừa hay nữ chính trong phim trúng độc hắc hóa, cười lớn điên cuồng vào ống kính, Tư Triết căng thẳng bóp một túi bim bim khoai tây, bỗng nghe thấy một tràng cười bên tai, cậu ta kích động, “Phập” một tiếng, bim bim bị bóp nổ, bắn ra văng xuống đất.
“…”
Trong không khí hình như vang lên tiếng dê kêu.
Có lẽ là vẻ mặt thất thần của Tư Triết quá đáng yêu, xuống máy bay, Nam Mẫn vẫn còn đang cười, khóe miệng vẫn đang cong lên.
Vừa vào sân bay, thì đụng ngay đoàn người Dụ Lâm Hải, đang đợi ở hướng lối ra.
Dụ Lâm Hải nhìn thấy Nam Mẫn và Tư Triết sánh vai đi, cười nói vui vẻ, chỉ cảm thấy tim nóng bừng, sau đó là chua sót vô tận, giống như đổ giấm vậy.
Lúc nhìn thấy Dụ Lâm Hải, nụ cười trên khuôn mặt Nam Mẫn tắt dần, muốn lướt qua coi anh như không khí.
Lúc sắp đi qua sát vai, Dụ Lâm Hải lên tiếng trước, giọng hơi trầm: “Bên ngoài sân bay bị fan hâm mộ của Tư Đạc và nhà báo bao vây, không thể cứ đi ra như vậy”.
Anh cúi đầu nhìn trang phục và khuôn mặt trang điểm của Nam Mẫn, khẽ mấp môi: “Có thể em phải chịu ấm ức rồi”.
Sân bay thành phố Nam được phóng viên và fan hâm mộ vây quanh đông đến mức nước chảy không lọt.
Người đi đường nhìn theo mặt đầy ngơ ngác: “Là đại minh tinh nào mà xếp hàng lớn như vậy? Không phải quay phim ở sân bay đó chứ? Nhưng làm gì thấy đoàn làm phim đâu”.
Hỏi rồi mới biết những fan hâm mộ này đến để chặn lão tổng của truyền thông Nam Tinh, bởi vì cô đã đổi vai diễn của Tư Đạc, ức hiếp idol của bọn họ!
“…”
Sân bay thành phố Nam được phóng viên và fan hâm mộ vây quanh đông đến mức nước chảy không lọt.
Người đi đường nhìn theo mặt đầy ngơ ngác: “Là đại minh tinh nào mà xếp hàng lớn như vậy? Không phải quay phim ở sân bay đó chứ? Nhưng làm gì thấy đoàn làm phim đâu”.
Hỏi rồi mới biết những fan hâm mộ này đến để chặn lão tổng của truyền thông Nam Tinh, bởi vì cô đã đổi vai diễn của Tư Đạc, ức hiếp idol của bọn họ!
“…”