Ầm ỹ muốn chết.
Dụ Lâm Hải ghét bỏ nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: “Thì cuối cùng vẫn chưa trốn được đấy thôi?”
“Nói thế cũng nói! Làm sao tôi dám?”
Phó Vực trừng lớn hai mắt: “Làm ơn đi, bố con bé là Tô Duệ. Thế Tô Duệ là ai cơ? Đó là thần y độc y song tuyệt, ông cụ nhà tôi còn không dám chọc tới anh ta, nếu tôi với con gái rượu nhà người ta bỏ trốn, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn”.
Dụ Lâm Hải nhìn anh ta một cái, khinh thường hừ một tiếng: “Cậu ấm nhà họ Phó đi giữa vườn hoa không dính một phiến lá mà cũng biết sợ hả?”
“Lần này khác hẳn những lần trước nhé, cậu không biết đâu con bé đó, nó…”
Phó Vực nói tới đó thì chợt khựng lại, nhớ tới những câu nói dí dỏm của Tô Âm, chẳng hiểu sao lại nở nụ cười, ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt đầy thăm dò của Dụ Lâm Hải.
Anh ta giơ tay lên miệng ho khẽ một tiếng.
“Nói chung là tôi không dám ở thành phố Nam nữa rồi, không chỉ mình Tô Duệ, mà mấy người anh kia của Nam Mẫn, tên nào cũng không phải hạng xoàng xĩnh gì, tôi không muốn bị giống cậu lần trước, bị trùm bao tải tẩn cho một trận. Đau mà vẫn không biết sợ, rợn hết cả người đấy”.
Dụ Lâm Hải híp mắt nhìn anh ta một cái: “Tối nay cậu tự đi tìm chỗ mà ở”.
“Đừng thế mà, anh em với nhau cả, cậu đừng có vô tình vô nghĩa với người ta như thế”.
Phó Vực lập tức trở mặt trong giây lát, cái mặt hèn hạ chạy tới xum xoe Dụ Lâm Hải: “Dinh thự này của cậu bỏ không lâu như vậy rồi, cho tôi ở vài ngày có làm sao đâu?”
Anh ta nhíu mày: “Sợ tôi tìm thấy dấu vết về cuộc sống của cậu với Nam Mẫn trước kia đấy hả? Yên tâm, đó đã là quá khứ rồi, tôi không để bụng đâu”.
Dụ Lâm Hải xụ mặt xuống: “Tôi để bụng. Tối nay cậu ra đường mà ngủ”.
“Đừng mà người anh em, chúng ta là những người anh em chí cốt với nhau mà…”
…
Nam Mẫn lật xem hợp đồng, nghe luật sư Thanh bên công ty pháp lý báo cáo lại, mày nhíu thật chặt.
“Một nửa lợi nhuận? Không có nhầm lẫn gì chứ?”
Luật sư Thanh ngồi đối diện bàn làm việc, giơ tay đẩy kính mắt, nghiêm túc nói: “Đúng vậy. Tôi đã hỏi kỹ ông cụ, ông cũng nói rằng đó chính là điều kiện của ông dành cho đối phương, còn không cho tôi báo lại với cô, bảo là chờ tới khi tiền về tay rồi hẵng nói”.
“Ông nội há miệng cũng to thật đó”.
Nam Mẫn không hề ngạc nhiên về tay nghề và hiệu quả từ tên tuổi của ông cụ, dù sao dự án này cũng sẽ mang tên Nam Ông, không có sự góp mặt của ông thì e là khó hoàn thành được, lấy thêm tiền cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Chỉ là một nửa lợi nhuận đó… Thế mà Dụ Lâm Hải cũng đồng ý.
Uống lộn thuốc rồi hả?
“Nếu như không có vấn đề gì nữa, mà ông nội muốn ký thì cứ để ông ký”, Nam Mẫn đưa hợp đồng cho luật sư Thanh, luật sư đồng ý rồi ra ngoài.
Nam Mẫn gọi Lỗ Hằng vào, bảo anh ta sắp xếp một chút để vài ngày nữa đưa ông cụ đến thành phố Bắc một chuyến.
Đang nói thì điện thoại reo lên ting ting, đó là tin nhắn đến từ Dụ Trạch Vũ.
“Chị Nam, hôm nay thành phố Nam có mưa to, ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn nha~”
“Vòng tay chị hứa với em rồi đó, đừng có quên nha~”
Chẳng có gì để nghi ngờ, Nam Mẫn trả lời lại rất nhanh: “Được”.
Ở một nơi khác, Dụ Lâm Hải nhận được tin nhắn thì trả lời, chỉ là một chữ hết sức đơn giản, lại khiến cho khóe môi anh cong lên, nở nụ cười dịu dàng.
Phó Vực đang làm ầm làm ĩ thì chợt trông thấy dáng vẻ dạt dào gió xuân của Dụ Lâm Hải, nhướng mày lên.
Có biến?