Nam Lâm vào phòng Nam Mẫn, khẽ gọi một tiếng: “Chị ơi, chị vẫn chưa ngủ à?”
“Thì em cũng chưa ngủ đấy thôi”.
Nam Mẫn khép sách lại, chống người lên ngồi thẳng dậy, ngước mắt nhìn cô ta: “Có chuyện gì thế, lại đây nói đi”.
Nam Lâm đi tới, cô ta mặc áo ngủ hình phim hoạt hình, chất liệu bông tinh khiết bị giặt đến nỗi bạc màu, bước chân lên cái thảm Ba Tư sang trọng khiến cô ta luống cuống không biết phải làm sao, cả người cứ túng túng dè dặt đến lạ.
“Ngồi đi”, Nam Mẫn bảo cô ta ngồi xuống, thuận tay kéo cái chăn mỏng ném cho Nam Lâm: “Tôi không có thói quen mở điều hòa nên trong phòng hơi lạnh, khoác vào, đừng để cảm lạnh”.
“Cảm ơn chị”.
Nam Lâm ngoan ngoãn cảm ơn, lại thành thật ngồi xuống chiếc ghế, khoác chăn lên đầu gối, hai chân thẳng tắp.
Nam Mẫn nhìn một loạt những hành động nhỏ đó, bất giác bật cười.
Ba năm qua, khi sắm vai hiền lành ngoan ngoãn trước mặt Dụ Lâm Hải, cô đã mượn chính hình ảnh của cô em họ này, diễn cũng khá là nhập vai, dù sao Dụ Lâm Hải cũng bị cô lừa tận ba năm mà.
Từ khi gặp mặt tới giờ, Nam Mẫn vẫn luôn lạnh lẽo băng giá, đột nhiên nở nụ cười khiến Nam Lâm ngẩn người: “Chị?”
“Không có gì, chỉ là nhớ lại một số chuyện hay ho thôi”.
Ánh mắt Nam Mẫn chợt hiện lên ý cười, vẫn còn cảm giác lành lạnh: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Nam Lâm ngước đôi mắt to tròn lên, đôi mắt sáng rỡ nhìn Nam Mẫn: “Mấy năm nay chị đi đâu vậy, sống có ổn không?”
Ánh mắt Nam Mẫn chợt lóe, cô không ngờ câu đầu tiên Nam Lâm hỏi mình lại là câu này.
“Đến một thành phố khác, trải nghiệm một cuộc sống khác”.
Nam Mẫn cũng hỏi cô ta: “Em thì sao, cuộc sống thế nào?”
“Vẫn thế thôi ạ”, Nam Lâm khẽ nở nụ cười: “Từ nhỏ đến lớn vẫn vậy, cũng quen rồi, chẳng có tốt hay không tốt gì cả”.
Nam Mẫn nhìn cô ta: “Tôi nghe nói bố em lại cưới thêm một người vợ rồi hả”.
Ánh mắt Nam Lâm chợt tối sầm, cụp mắt xuống: “Đúng vậy, lại cưới thêm một người nữa, rất xinh đẹp, còn là hoa hậu Hoa kiều đấy”.
Nói xong, trên mặt Nam Lâm lại xuất hiện nụ cười, nhưng nó không thể giấu đi vẻ mỉa mai.
Nam Mẫn nhìn cô ta, trong lòng thầm than thở: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Ông nội nghèo rớt mồng tơi, sanh ra ba đứa con trai, con cả Nam Ninh Tùng là người có tương lai sáng lạn, một tay thành lập tập đoàn Nam Thị, khiến nó trở thành một công ty thành công, lại mất sớm.
Đứa thứ hai Nam Ninh Bách, từ nhỏ đã giỏi kinh doanh tính toán, cứ tưởng là người giỏi giang nhất, nhờ nịnh nọt nên được làm quản lý cho công ty nước ngoài, sau đó thấy anh cả sống tốt quá lại ghen tị, cũng nhảy vào vũng nước đục.
Còn đứa thứ ba Nam Ninh Trúc, giỏi nói chẳng giỏi làm, ngu muội mất hết cả lý trí, chẳng chịu làm ăn đàng hoàng một ngày nào, chỉ sống nhờ tiền của hai người anh trai, lại tiêu tiền như nước, đổi vợ còn chăm hơn thay đồ, chỉ đam mê sắc dục.
Nam Mẫn nhớ mẹ mình từng đánh giá về hai ngươi chú với bố thế này: “Chú hai nhà anh đúng là chẳng ra gì, chú ba lại càng không giống người, toàn là thứ gì đâu không!”
“Mẹ kế mới không tốt với em”, Nam Mẫn không dùng câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Cô điều tra về cuộc sống Nam Lâm mấy năm qua, biết từ khi Nam Ninh Trúc cưới cô vợ mới đó về, Nam Lâm không còn chốn dung thân nữa, chẳng những bị đuổi khỏi nhà, mà cả việc học cũng suýt chút nữa phải bỏ ngang.
Nam Lâm cười cợt nói: “Cô ta cũng chỉ lớn hơn em bốn năm tuổi thôi, xinh đẹp lắm, miệng lại ngọt, em đấu không lại, đành phải trốn thật xa, trêu vào không được thì chạy”.
Nam Mẫn bất lực thở dài, có mẹ kế đồng nghĩa với việc có thêm một bố dượng, nhà không còn là nhà, sống được mới là lạ.
“Đừng nói về em nữa. Chị cả, em đến tìm chị là có chuyện này quan trọng muốn nói với chị”.
Nam Lâm khẽ nhìn ra ngoài, sau đó kéo ghế về phía trước, hạ giọng nói: “Lần này em đến đây là vì chị hai gọi cho em, mục đích của chị ấy không được tốt, muốn em lừa gạt để lấy sự tin tưởng của chị, sau đó bắt tay nhau đối phó chị”.
“Tôi biết”, vẻ mặt Nam Mẫn không hề có sự kinh ngạc.
Nam Lâm lại trợn tròn hai mắt: “Chị biết hả?”
Nam Mẫn cười khinh thường: “Mấy cái trò mèo đó của cô ta không thể qua mắt tôi được”.
Nam Lâm lại chớp mắt, nhìn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên bày mưu tính kế của chị cả, cô ta đột nhiên hiểu được: “Vậy là chị đã biết trước tối nay em sẽ tới tìm chị phải không?”
“Em thông minh hơn cô ta, biết trong căn nhà này ai mới là chỗ dựa vững chắc thật sự”.
Nam Mẫn vỗ đùi mình, hài hước nói: “Tuy đùi tôi không thô, nhưng lại đáng tin”.
Nam Lâm không nhịn được nở nụ cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp: “Em đã bỏ tà theo chính”.
“Ừ, nói thế cũng đúng”.
Nam Mẫn giơ tay nhéo má cô ta, hơi tiếc nuối nói: “Ngày trước cái má này còn tròn tròn béo béo, nhéo rất đã tay, bây giờ lại gầy đến mức chẳng còn bao nhiêu thịt”.
“Bây giờ đang thịnh hành dáng người gầy mà, bạn học em còn hâm mộ vì mặt em nhỏ đấy”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Béo hay gầy quan trọng gì, phải khỏe mạnh mới là quan trọng nhất. Bắt đầu từ ngày mai, nhất định phải cho em tăng cân, nuôi cho em thật mập”.
Hai mắt Nam Lâm ngân ngấn nước: “Lúc em béo nhất chính là những ngày được sống cùng với chị, cũng là khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất cuộc đời em”.