“Đúng, là ông ta”.
Dụ Phượng Kiều nói: “Vương Bình và Thẩm Lưu Thư là đồng hương, đã từng có một khoảng thời gian ông ta công tác ở thành phố Bắc, cũng là nhờ bố con giúp đỡ. Sau đó nghe nói ông ta đã vào làm trong chính phủ, về sau mẹ cãi nhau với Thẩm Lưu Thư cũng đã nhiều năm rồi, chuyện liên quan đến bố con mẹ cũng chẳng buồn quan tâm, cũng không nghe nói đến tin tức của Vương Bình nữa, có lẽ họ vẫn luôn liên lạc. Con vừa nói là giám đốc sở?”
Dụ Lâm Hải khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Ông ta thì không có gì đặc biệt, chỉ là bố vợ hiện tại của ông ta tương đối khó giải quyết”.
“Phía Trác Nguyệt không cần lo. Đấu nhau bao nhiêu năm, mẹ cũng mệt rồi, nó và Thẩm Lưu Thư thích làm thế nào thì cứ làm, lần này bởi vì nó muốn hại nhỏ Mẫn, nên mẹ mới ra tay”.
Dụ Phượng Kiều quả thật không muốn quan tâm đến Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt nữa, chỉ nghe tên bọn họ thôi cũng khiến bà cảm thấy chán ghét.
“Lần này cũng liên quan đến Mẫn”.
Giọng nói Dụ Lâm Hải hơi trầm xuống, kể lại từ đầu đến cuối cho mẹ: “Thẩm Lưu Thư làm mối cho Trác Huyên và Vương Bình yêu nhau, Trác Huyên và Trác Nguyệt nhờ Vương Bình mới được thả ra khỏi trại giam. Hai người họ không đáng lo, nhưng phía sau Trác Huyên còn có một Kiều Lãnh, con chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy, có lẽ Vương Bình… có dụng ý khác”.
Dụ Phượng Kiều nghe đến đây mới nhận ra câu chuyện dường như còn nghiêm trọng hơn so với bà nghĩ.
“Hiểu rồi. Chuyện này mẹ sẽ nhờ cậu con đi điều tra giúp. Nếu thật sự có liên quan đến Mẫn, vậy ngàn vạn lần không thể coi thường, con chú ý hơn chút”.
Dụ Lâm Hải đồng ý: “Con biết rồi”.
Vừa cúp điện thoại, Hà Chiếu liền gõ cửa đi vào, lần này mang đến một tin tức mới.
Anh ta đưa bức ảnh vừa được rửa cho Dụ Lâm Hải, không biết Trác Huyên đã được hưởng lợi gì hay Vương Bình bị nghiện, tương tác giữa hai người trở nên thường xuyên hơn, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Trác Huyên ở bên ngoài, đa số đều đeo khẩu trang, chỉ có một bức ảnh không đeo khẩu trang, khóe miệng hình như bị rách da.
Nhưng không giống như bị người ta dùng tay đánh.
Giống như là… dấu vết của gông miệng.
Nam Mẫn đang học nướng bánh cùng với sư phụ làm bánh ngọt, khắp người đều là mùi sữa thơm, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của Bạch Lộc Dư.
Cô không ở trong nước, rất nhiều chuyện ở ngoài tầm tay, vậy nên anh nhỏ coi chừng giúp cô.
Bạch Lộc Dư ở đầu dây bên kia khoe khoang: “Năng lực chống trinh sát của giám đốc sở Vương kia đặc biệt mạnh, mấy lần suýt chút nữa bị ông ta phát hiện”.
Nam Mẫn nghiêng đầu, kẹp điện thoại di động giữa bả vai và lỗ tai, đặt một đĩa bánh quy vào lò nướng.
“Anh đích thân đi?”
Bạch Lộc Dư nói: “Anh nào có thời gian rảnh chứ?”
Anh ta xùy một tiếng: “Có thời gian đi theo để chụp, thà anh trực tiếp hack camera không phải hay hơn sao? Anh sai thám tử tư đi theo dõi, em đoán xem, có một nhóm người khác cũng đang điều tra bọn họ”.
“Một nhóm người khác?”
Nam Mẫn điều chỉnh nhiệt độ lò nướng, tháo bao tay phòng hộ xuống, nhíu mày: “Người của ai?”
Bạch Lộc Dư vòng vo: “Em đoán xem”.
“Dụ Lâm Hải?”
“…”
Bạch Lộc Dư: “Mẹ kiếp, thế mà em cũng đoán chuẩn! Sao em biết là anh ta?”
Nam Mẫn nhàn nhạt nói: “Nếu như là người ngoài, anh sẽ không nhàm chán như vậy”.
“…”
Quả nhiên cuối cùng vẫn bị diss.
Bạch Lộc Dư bĩu môi: “Còn nghe không?”
“Nghe đây”.
Nam Mẫn đắn đo tình hình: “Anh nói tiếp đi”.
Lúc này Bạch Lộc Dư mới kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho cô, khi nói rằng là mối quan hệ Thẩm Lưu Thư gây dựng, sắc mặt Nam Mẫn lại thay đổi, cô cau mày.
Cô giễu cợt cười: “Vị sở trưởng Thẩm này đúng là giàu tình cảm”.
Bạch Lộc Dư nói: “Dù sao trong bụng Trác Nguyệt đang có con của ông ta, đây cũng xem như đứa con khi về già, vì con ông ta cũng phải nghĩ cách thả Trác Nguyệt ra”.
“Bà ta mang thai cũng thật đúng thời điểm, sớm không bầu muộn không bầu, lại còn mang thai trong trại giam, anh tin không?”
Giọng nói Nam Mẫn u ám.
“Ý em là mang thai giả?”, Bạch Lộc Dư vô cùng kinh ngạc.
Phụ nữ mang thai xin được bảo lãnh ra ngoài dưỡng bệnh là chuyện được cho phép trong phạm vi, nhưng nếu là giả, vậy thì chuyện lớn rồi.
Nam Mẫn nhớ đến hôm Trác Nguyệt lái xe đụng phải cô ở tiểu khu Lộc Minh, bà ta vẫn đi giày cao gót, một kẻ thứ ba nằm mơ cũng muốn trèo cao, nếu thật sự mang thai, không phải sẽ chăm sóc bản thân một cách nghiêm túc sao?