“Phó Vực, anh làm gì vậy! Buông con bé ra!”
“Tô Âm, con làm gì vậy! Xuống ngay cho bố!”
Hai tiếng quát khác nhau lần lượt là của Nam Mẫn và Tô Duệ, mức độ tức giận đều như nhau.
Bạch Lộc Dư chậm nửa nhịp, không kêu thành tiếng, cứng rắn nuốt ngược lại, suýt chút nữa nội thương.
Tô Âm bị dọa sợ, máy chơi game trong tay rơi ‘lộp cộp’ xuống đất, giống như thỏ con, hai lỗ tai liền dựng thẳng đứng.
Cổ cũng vừa dựng thẳng, nhìn thấy Tô Duệ và Nam Mẫn mặt mày xanh lét, cô bé lại sợ hãi rụt cổ về.
Toàn thân Phó Vực cứng ngắc, thiếu chút nữa bị tiếng gọi của Nam Mẫn đưa lên Tây Thiên.
Bên tai đột nhiên vang lên một câu cực kỳ nhỏ bên tai anh ta: “Anh, nếu như bây giờ em qua đó quỳ xuống nhận sai, anh sẽ không xem thường em chứ?”
“Không biết”, Phó Vực không chút chậm trễ trả lời Tô Âm.
Đừng nói cô bé, anh ta cũng muốn quỳ luôn rồi đây.
Có lời này của Phó Vực, đến khi Tô Duệ và Nam Mẫn giận dữ đi đến muốn tóm Tô Âm, cô bé nhắm chuẩn thời cơ, nhảy xuống từ trong ngực Phó Vực, tìm kiếm một chỗ đất trống quỳ rạp xuống vang lên tiếng “Phốc”.
Hai tay vẫn còn sờ rái tai, vội vàng nhận sai: “Bố, cô, chú nhỏ! Con sai rồi!”
Sau đó không chờ bọn họ mở miệng, cô bé nâng đôi mắt đáng thương lên: “Đừng đánh con…”
Nói cứ như có ai sẽ đánh cô bé vậy.
Tô Duệ, Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư mặt mày xanh mét, ánh mắt nhìn trên người Tô Âm, rồi lại quét mắt nhìn mặt Phó Vực đứng đằng sau lưng cô bé.
Phó Vực bị ba cặp mắt kia nhìn chằm chằm, không hiểu sao chột dạ, nghĩ ngợi liệu mình có nên qua đó quỳ cùng không?
Nhưng anh ta đã làm sai điều gì??
“Cháu chính là Tô Âm?”
Đột nhiên một giọng nam trầm thấp xen vào, khéo léo phá vỡ không khí ngượng ngùng lúc này, cũng khiến Tô Âm trong nháy mắt nhìn sang, dời sự chú ý từ ba vị trưởng bối nhà mình sang chú đẹp trai bên cạnh.
Chú này… hình như cũng rất đẹp trai, chỉ kém hơn một chút xíu so với anh Phát Tài.
Tô Âm mở đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải: “Chú, chú là?”
Chú?
Dụ Lâm Hải có cảm giác mình già một cách khó hiểu, nội tâm dở khóc dở cười, lại vì cô bé là cháu gái của Nam Mẫn, nên càng thân thiết không thể giải thích được.
Anh khẽ nhếch miệng, giống như đùa trẻ con: “Nơi này là nhà chú”.
Tô Âm mặt đầy dấu hỏi.
Sau đó nhớ đến nơi này hình như là ‘dinh thự nhà họ Dụ’, lập tức phản ứng: “Ồ, chú chính là Dụ Lâm Hải, là…”
Cô bé định đứng lên, hai chữ ‘chồng cũ’ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì bị một câu của Nam Mẫn đánh cho trở về nguyên hình: “Quỳ”.
Thế là Tô Âm lại sợ hãi quỳ xuống.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Dụ Lâm Hải, khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy chữ tức giận: “Chú chính là kẻ phụ tình hại cô cháu trở nên không giống cô cháu nữa, cháu ghét chú!”
Dụ Lâm Hải: “…”
Sau đó lại quay đầu nói với Phó Vực: “Anh Phát Tài, anh đừng chơi với người đó, chú đó chẳng dạy bảo anh được thứ gì tốt, nhỡ dạy hư anh thì làm thế nào”.
Phó Vực: “…”
Bầu không khí lại rơi vào ngượng ngùng.
Mãi đến khi người giúp việc già đã làm nhiều năm trong dinh thự nhìn thấy Nam Mẫn, bà ấy run rẩy lại nơm nớp lo sợ mở miệng, gọi một tiếng trước: “Phu nhân…”
Nam Mẫn chậm rãi quay đầu, mắt nhìn vào người đó: “Thím La!”
Cô muốn nói, tôi đã không còn là phu nhân của mọi người rồi.
Cô chưa kịp mở miệng, thím La đã kích động hô lên: “Là phu nhân, thật sự là phu nhân!”
Ngay sau đó người giúp việc làm nhiều năm trong dinh thự đã từng ở gần Nam Mẫn lúc này cũng vây quanh như tổ ong, kích động đến rơi nước mắt: “Phu nhân, phu nhân, cuối cùng cô đã quay lại rồi…”
Vốn dĩ cảnh tượng đang gươm súng sẵn sàng, đột nhiên lại biến thành một màn đẫm nước mắt, Tô Duệ và Bạch Lộc Dư im lặng lui ra, để một mình Nam Mẫn hưởng thụ ‘niềm vui’ trong đám người.
Còn Dụ Lâm Hải, cái tên không biết xấu hổ này lại cứ ở bên cạnh nhìn.