Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết hôn, cô ta như biến thành một người khác, bắt đầu thường xuyên tiếp xúc với Ngôn Hề trong các bữa tiệc xã giao, muốn trở thành bạn của vợ anh ta, Ngôn Hề cảm thấy hai người không mấy hợp ý nên vẫn luôn giữ khoảng cách.

Nhưng cô ta lại biết cách để che giấu, sự nhiệt tình và thân mật của cô ta khiến Ngôn Hề dần dà buông lỏng sự đề phòng, cô ta cũng bất đầu thường xuyên xuất hiện ở lâu đài Modu.

Lạc Quân Hành bận rộn công việc, không thể ở nhà mãi được nên đành phải nhắc nhở vợ mình cẩn thận hơn, ai nên đề phòng thì vẫn phải đề phòng, người anh ta nói chính là phu nhân Mey kia.

“Cô ta từng tặng cho Ngôn Hề một viên ngọc bích, Ngôn Hề thích lắm, sau này mới biết được, viên ngọc đó được lấy ra từ trong miệng người chết”.

“Có một lần Ngôn Hề suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, vó ngựa đã bị kẻ nào đó động tay động chân, mà khi đó người ở bên cạnh cô ấy chính là Catherine Mey Brangues”.

Lạc Quân Hành ngậm một điếu thuốc, nhớ lại những gì từng xảy ra, đôi mắt lạnh lẽo lại trở nên xa xôi: “Em không biết đâu, thật ra anh với chị dâu em từng có một đứa con, nhưng đã sảy mất”.

Nam Mẫn bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, chuyện này cô thật sự không biết!”

“Sảy mất ư?”

Giọng cô đông cứng hỏi: “Cũng là Mey giở trò quỷ ư?”

Lạc Quân Hành rít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói: “Không biết, anh đã điều tra nhưng không thể tìm được bằng chứng gì. Chỉ là từ đó về sau, Ngôn Hề bắt đầu xa lánh cô ta”.

“Lẽ ra nên tránh xa cô ta từ sớm!”

Nam Mẫn oán giận nói: “Ả đàn bà đó!”



Cô thật sự không hiểu, trên đời này có nhiều đàn ông như thế, tại sao vẫn có những người thích giành chồng của người khác vậy?

Giành được thì thơm ngon hơn ư?

Lạc Quân Hành hắng giọng nói: “Sau khi Ngôn Hề mất không bao lâu, chủ nhân của sơn trang Họa Minh, ông Brangues cũng chết không rõ nguyên nhân, Catherine Mey Brangues trở thành quả phụ. Có một ngày, cô ta đột nhiên chạy tới nói với anh rằng “vợ anh đã chết rồi, chồng em cũng không còn, cuối cùng chúng ta cũng có thể đến với nhau”. Cô ta bảo anh cưới cô ta, sơn trang Họa Mi chính là của hồi môn của cô ta”.

“Ha, quả nhiên là bệnh không nhẹ”.

Nam Mẫn căm tức nói: “Lẽ ra anh nên nói với cô ta, dù phụ nữ trên đời này chết hết thì anh cũng sẽ không đến với cô ta, bảo cô ta mau chóng từ bỏ đi!”

Giọng Lạc Quân Hành nhanh chóng chìm xuống: “Cũng không khác nhau là mấy, anh đã nói với cô ta như thế đó”.

“Thế nhưng cô ta vẫn không chịu từ bỏ ý đồ ư?”

Nam Mẫn lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Em cứ tưởng mình đã gặp phải người phụ nữ đê tiện nhất trên đời rồi, không ngờ vẫn còn người đê tiện hơn, thật sự khiến con người ta mở mang tầm mắt”.

*

Bấy giờ, ngọn đèn vàng ấm áp chiếu rọi xuống đệm giường khách sạn, trên lớp đệm giường mỏng manh kia là Trác Huyên như người không xương nằm úp sấp trên thân người đàn ông: “Anh Vương, đêm nay anh có ở lại không?”

Người đàn ông đó ngước mắt lên, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: “Sao thế, vẫn chưa được ăn no à?”

Gương mặt Trác Huyên xuất hiện vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, tay lại không thành thật vuốt ve cơ thể người đàn ông.

“Một mình em ở đây sợ lắm”.



Người đàn ông kia lại châm chọc nở nụ cười, giơ tay nắm lấy cằm cô ta: “Đàn bà các cô hở tí là lừa gạt. Lời thì ngọt ngào mềm mại là thế, nhưng làm gì cũng tàn nhẫn và độc ác”.

Ông ta lạnh lùng đẩy Trác Huyên, kéo quần lên, mặc quần áo chỉnh tề lại trở về dáng vẻ cục trưởng đầy cẩn thận và tỉ mỉ ngày thường.

Trác Huyên vẫn còn sợ hãi vì người đàn ông sớm nắng chiều mưa này, một giây trước vẫn còn trời trong nắng đẹp, mà thoắt cái đã mưa.

Chỉ là cô ta không dám chạm vào vảy ngược của ông ta, dù sao ông ta cũng là người cuối cùng cô ta có thể dựa vào.

Người đàn ông kia sửa sang quần áo trước gương, Trác Huyên tinh mắt nhảy xuống, chỉnh lại cho ông ta, dáng vẻ như dâu hiền vợ đảm, suy cho cùng cũng đã quen cái thói hầu hạ đàn ông.


“Bà cô Trác Nguyệt kia đã được cân nhắc thả ra, mấy ngày nữa sẽ về nhà”.


“Thật ư?”


Trác Huyên vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn anh Vương”.


Cô ta đi tới, hôn lên mặt Vương Sảnh một cái, thử hỏi: “Thế, Kiều…”


“Vẫn đang sắp xếp”.


Vương Sảnh ôm chặt lấy eo Trác Huyên, xoa bóp ngực cô ta một phen, những ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt cô ta, ánh mắt lộ vẻ hung ác nham hiểm.


“Cậu ta đưa một cô gái tuyệt vời thế này đến cho tôi, thì tôi cũng phải cho cậu ta một cái giá “thích đáng” chứ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK