Hai mươi phút sau.
“A!”
Một tiếng kêu la thảm thiết khác vang lên trong phòng lưu sản.
Cố Hoành và Nam Lâm nhận được tin lập tức chạy tới bệnh viện thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó, như thể đã dùng hết chút sức lực cuối cùng rồi, nghe rợn hết cả người.
“Chị cả”.
Môi Nam Lâm cứ run lên: “Chị hai, chị ấy…”
Mặt Nam Mẫn tái nhợt, lại không có biểu cảm gì, như đang trình bày một công thức của toán học: “Đứa bé không thể giữ lại được, sảy mất rồi”.
Trời ạ.
Nam Lâm không nhịn được che miệng lại, Cố Hoành ôm lấy vai cô ấy, nhẹ giọng an ủi: “Không sợ, không sợ”.
Nhìn xem, sinh mệnh yếu ớt như vậy đấy.
Chỉ cần nhấc chân đá một cái, một cái thai tám tuần đã mất đi rồi.
“Cố Hoành”.
Nam Mẫn bỗng nhiên nặng nề mở miệng.
Cố Hoành vội vàng đáp lời, đi tới hỏi cô muốn căn dặn điều gì.
“Tình hình của tập đoàn Tần Thị bây giờ thế nào rồi”, cô lạnh lùng hỏi.
Cố Hoành quan sát sắc mặt Nam Mẫn, không dám nói úp mở một lời, anh ta biết boss muốn nghe cái gì, ngàn lời vạn chữ chỉ hóa thành một câu…
“Chỉ cần tôi ra tay thì họ sẽ phá sản bất kỳ lúc nào”.
“Thế anh còn chờ cái gì?”
Nam Mẫn khẽ ngước mắt lên, đuôi mắt đỏ ửng, giọng nói lạnh giá đến tận xương: “Chờ nó sinh con hả?”
Cố Hoành chợt rùng mình, vội vàng gật đầu: “Rõ, tôi làm ngay!”
Nhưng Tần Thị còn chưa kịp phá sản thì Tần Văn Quân và bà Tần đã tìm tới tận nơi hỏi tội.
Bọn họ vừa đưa con trai Tần Giang Nguyên vào phòng phẫu thuật để nối lại cái tay và xương sườn đã gãy, nghe nói Nam Mẫn cũng đang ở bệnh viện nên nổi giận đùng đùng chạy tới.
“Nam Mẫn!”
Bà Tần đau lòng cho con trai đến đỏ cả mắt, vứt đi dáng vẻ cao quý và phẩm chất đã được rèn luyện suốt nhiều năm, như một ả đàn bà chanh chua chỉ vào Nam Mẫn mắng:
“Con sao chổi khắc chết cha chết mẹ này, con tao làm gì đắc tội mày mà mày lại đánh nó thành như vậy? Có tin tao báo cảnh sát bắt mày hay không!”
Nam Lâm không thể nghe lọt tai, chắn trước mặt Nam Mẫn: “Bà Tần, giữ cái miệng sạch sẽ chút!”
Nam Mẫn ngồi trên ghế dài, nở nụ cười vô tình, giọng nói đầy chậm rãi: “Giữ cho anh ta cái mạng chó đó đã là nhân từ lắm rồi đấy. Tôi có thể bảo đảm, anh ta không thể sống qua mùa thu năm nay”.
Lời này quá độc ác, bà Tần suýt chút nữa bị cô chọc tức cho ngất xỉu, chủ tịch Tần cũng thay đổi sắc mặt.
“Nam Mẫn, cô ngang ngược quá rồi đó!”
Trên mặt ông ta là vẻ hung hăng: “Cô đừng tưởng tôi không biết, Tần Thị chúng tôi không ngừng gặp hạn lớn hạn nhỏ đều do cô đứng sau làm trò quỷ, cô muốn lật đổ tôi, không có dễ như thế đâu!”
“Thế hả?”
Nam Mẫn khẽ nhếch miệng, cười khinh bỉ: “Sao tôi lại thấy việc đó không khó nhỉ!”
“…”
Tần Văn Quân tức giận đến mức tim đập nhanh, suýt chút nữa tắt thở nằm luôn ở đó.
Con nha đầu chết tiệt này, sao lại kiêu ngạo như thế chứ!
Ông ta còn định nói gì đó, nhưng y tá đã đẩy Nam Nhã từ trong phòng lưu sản ra, gương mặt trắng bệch như sáp đã cho thấy người con gái đó vừa phải chịu rất nhiều tra tấn và phá hoại.
“Chị hai….”, Nam Lâm chạy tới đón, cùng y tá đẩy Nam Nhã vào phòng bệnh.
Khóe mắt cô ấy rưng rưng, nhìn khiến lòng người thương xót.
Nhìn thấy gương mặt chẳng khác gì xác chết của Nam Nhã, bà Tần bỗng có dự cảm chẳng lành: “Nam Nhã bị làm sao vậy?”
“Xem ra các người vẫn chưa biết con trai nhà mình đã tạo nghiệt gì”.
Vẻ mặt Nam Mẫn vẫn lạnh lẽo như thế, thậm chí còn lộ ra vẻ thê lương tiêu điều, cô nhếch môi: “Chúc mừng ông bà, hai ông bà vừa mới mất đi đứa cháu ruột rồi đấy”.
Mặt Tần Vân Quân và bà Tần cùng biến sắc.
“Bị con trai bảo bối của ông bà đá một cái tiễn đi”.
Nam Mẫn hừ lạnh một tiếng: “Đúng là khôn không ai bằng”.
Sắc mặt Tần Văn Quân và bà Tần lại tái đi một chút, bỗng nhiên không thể nói được dù chỉ một câu.
Nam Mẫn cũng lười nói nhảm với bọn họ, cô đứng dậy đi về phía phòng bệnh, để lại một câu đầy yếu ớt: “Thật đáng tiếc, cứ tưởng có thể giữ lại được người nối dõi cho nhà họ Tần”.
“…”
Trong nháy mắt, lưng Tần Văn Quân và bà Tần vã mồ hôi lạnh.
*
Khi Nam Mẫn bước vào phòng bệnh, Nam Nhã đã tỉnh rồi.
Hay có thể nói, từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn tỉnh.
Khi nằm trên bàn phẫu thuật lạnh như băng đó, tiến hành rửa sạch tử cung, cô ta có thể cảm nhận rất rõ sinh mệnh trong bụng đang dần rời khỏi mình từng chút một.
Đứa bé tám tuần, vừa tròn hai tháng đã mất đi như thế.
Mất rồi.
Bị bố ruột của nó tự tay giết chết.
Một thứ khác cũng chết đi, đó là trái tim của người làm mẹ.