“Anh học theo lão tam đấy, nhưng trò diễn xuất này cũng phải dựa vào thiên phú, vẫn là giết người phóng hỏa cướp của hợp với anh hơn”.
Thái tử Quyền Môn thiết lập vị trí vô cùng rõ ràng.
Nam Mẫn cạn lời, vừa chê ghét, vừa đi vào phòng bếp: “Muốn ăn gì, em làm cho anh”.
Quyền Dạ Khiên nhìn chằm chằm áo khoác thể thao trên người cô, giật giật: “Đợi đã, cỡ áo này hình như không giống của em, của thằng nào? Em ra ngoài lăng nhăng với ai?”
“Anh có thể nói dễ nghe hơn không?”
Nam Mẫn trừng mắt nhìn Quyền Dạ Khiên một cái: “Là một cậu em sợ em lạnh, khoác lên người em, còn phải trả người ta nữa”.
Cô cởi áo khoác trên người xuống, bảo người làm ngày mai cầm đi giặt.
“Một cậu em? Em có thêm cậu em từ lúc nào, sao anh không biết?”
Quyền Dạ Khiên cau chặt mày, ra vẻ cảnh giác “rau xanh nhà mình sắp bị con heo nào dỗ đi mất rồi”.
Nam Mẫn mặc tạp dề, rửa sạch nguyên liệu dưới vòi nước: “Không phải cậu em bình thường, mà là đồ đệ. Đồ đệ của sư chất Đinh Doanh Dương, gọi em là thái sư thúc, anh hiểu được quan hệ này không?”
Quyền Dạ Khiên suy nghĩ: “Thái sư thúc, chẳng phải là bà nội à?”
“…”, đau lòng quá.
Nam Mẫn lập tức giơ con dao thái trong tay.
Quyền Dạ Khiên sợ giật mình, khát vọng sống muộn màng nổi lên.
“Anh khinh! Ai nói là bà nội, em gái anh trẻ trung xinh đẹp thế này, sao có thể là bà nội chứ, là chị thì còn tạm, có thái sư thúc vừa dịu dàng vừa xinh đẹp dạy cậu ta, đúng là cái phúc cậu em đó tu từ kiếp trước!”
Nam Mẫn hài lòng gật đầu, mới bỏ dao thái xuống, bắt đầu thái rau.
“Thế Dụ Lâm Hải thì sao?”
Tống giám đốc Quyền mím môi, khát vọng sống vừa mới nổi lên lại “bộp bộp” rớt xuống.
Nam Mẫn không dừng động tác thái rau, thờ ơ hỏi: “Dụ Lâm Hải là ai? Em có quen không?”
Một câu “không quen” nghiêm túc, khiến Quyền Dạ Khiên ngẩn người.
Sắc mặt anh ta bỗng sầm xuống: “Có chuyện gì? Tên nhóc Dụ Lâm Hải đó lại ức hiếp em hả? Nói cho anh biết, anh cho người trùm đầu đánh anh ta một trận!”
“Không cần. Anh đừng gây chuyện với anh ta”.
Nam Mẫn bình tĩnh: “Bây giờ em chỉ hy vọng anh ta có thể ra khỏi cuộc sống của em, cách em càng xa càng tốt”.
Quyền Dạ Khiên nhìn em gái, cảm thấy cô không giống như đang tức giận.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải em vẫn yêu anh ta à?”
Nam Mẫn dừng thái rau, ngước mắt nhìn Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, em đã lớn rồi, không còn là cô bé mơ mộng tình yêu là tất cả nữa rồi”.
Cô lại cười nhạt: “Bây giờ em yêu bản thân mình hơn yêu anh ta”.
Cả đời chỉ yêu một người thực sự rất khó.
Khoảng thời gian bận rộn này khiến Nam Mẫn lấy lại tự tin, cũng khiến cô có cái nhìn nhận với về bản thân.
So với tình yêu, có lẽ cô thích hợp tạo dựng sự nghiệp hơn.
Đây mới là lĩnh vực quen thuộc và sở trường của cô.
Như “Mệnh Môn” của nhà thiết kế Ada thể hiện: “Nếu không có ai cưng chiều em là công chúa, thì em sẽ trở thành nữ vương của chính mình”.
…
Sớm ngày hôm sau, trước khi đến công ty, Dụ Lâm Hải đến viện bảo tàng Cảnh Văn trước.
Viện bảo tàng Cảnh Văn là viện bảo tàng tư nhân của nhà họ Dụ, theo hình thức bán mở cửa cho khách, lão viện trưởng Văn và ông cụ Dụ là người quen cũ, trước đây làm ở Cục văn vật, sau khi nghỉ hưu thì đến giúp bạn cũ quản lý công việc của viện bảo tàng.
Cũng coi như ông ta nhìn Dụ Lâm Hải trưởng thành từ nhỏ, tuy hai người không phải thân phận thầy trò, nhưng thực tế còn hơn thầy trò, quan hệ rất thân thiết.
Lão viện trưởng Văn không nỡ buông tay ngắm nghía cẩn thận chiếc ghế hoa hồng, đôi mắt lấp lánh sau chiếc kính lão: “Đẹp quá, chiếc ghế gỗ xưa điêu khắc hoa hồng. Nhóc con, đây là đồ thời nhà Minh à?”
Dụ Lâm Hải “ừm” một tiếng.
“Thực sự biếu cho tôi hả?”, viện trưởng Văn còn có chút không dám tin trong niềm vui mừng.
Dụ Lâm Hải lại “ừm” một tiếng.
Viện trưởng ngồi lên, nhắm mắt cảm nhận, lắc đầu chậm rãi nói: “Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm! Có chuyện gì cần tôi giúp, cứ nói thẳng”.
Dụ Lâm Hải tặng quà, bèn bày tỏ ý muốn: “Tôi muốn hỏi thăm về bậc thầy Ngọc Tâm từ chỗ ông”.
“Bậc thầy Ngọc Tâm… tôi đã nghe nói, dạo này mở tivi đều là tin tức về cô ấy, lại xuống núi rồi phải không?”