Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Vực ngâm nga: “Có lẽ mỗi người đàn ông đều có hai người phụ nữ như vậy, chí ít hai người. Cưới hoa hồng đỏ, lâu ngày màu đỏ biến thành một con muỗi máu trên tường, màu trắng vẫn là ‘ánh trăng sáng trước giường’; cưới hoa hồng trắng rồi, màu trắng là hạt cơm dính trên áo, còn màu đỏ là nốt chu sa trong tim”.

Chậm rãi đọc xong, anh ta nghiêng đầu hỏi Dụ Lâm Hải: “Sao hả, có chút đồng tình hay không?”

Dụ Lâm Hải lạnh lẽo liếc xéo anh ta.

“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

Phó Vực khẽ mỉm cười: “Tôi muốn nói, dù là hoa hồng đỏ hay hoa hồng trăng, tóm lại đều là vĩnh viễn không được động tới, nói thẳng ra, vẫn là xem thường”.

“…”

Không ai đáp lại anh ta, đột nhiên một giọng nói thuần phát ở bên cạnh xen vào: “Động rồi phải tốt hơn không động, tuổi trẻ nếu tâm như tro tàn, sao có thể?”

Thẩm Lưu Thư lặng lẽ đi tới, đôi mắt ôn hòa lại thâm sâu nhìn về phía con trai, khẽ mở môi mỏng.

“Hải, chúng ta trò chuyện một chút”.

Đi xuống tầng một của triển lãm tiệc rượu có một phòng trà.

Thẩm Lưu Thư gọi một ấm phổ nhĩ, có công hiệu giải rượu, người hầu rót đầy trà trong chén, hương trà tỏa khắp, mùi trà lan tỏa, đầu óc hỗn độn giống như trở nên tỉnh tảo hơn nhiều.

“Lớn tuổi rồi phải học bồi dưỡng cơ thể, uống nhiều trà, uống ít rượu”.

Giọng nói của Thẩm Lưu Thư nồng hậu, ông ta nhấp nhẹ một ngụm trà, từng cử chỉ hành động đều lộ ra vẻ ung dung ưu nhã của cấp trên.



Nếu không phải đôi là bàn tay sần sùi tràn đầy vết chai kia, toàn thân trên dưới không nhìn ra một chút dấu vết xuất thân từ nông thông, ông ta đã dùng thời gian là ba mươi năm quét sạch sẽ dáng vẻ nông thôn quê mùa từ trên người mình.

9x 10x hiện giờ khi nhắc lại ba chữ “Thẩm Lưu Thư” đã không con là “con rể ở rể nhà họ Dụ” trong miệng 7x 8x, mà là “Thẩm bộ trưởng” tiếng tăm lừng lẫy, phong lưu hào phóng.

Dụ Lâm Hải ngồi đối diện ông ta, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, ngồi hồi lâu cũng không mở miệng nói một chữ.

Hai bố con ngồi đối diện nhau, cẩn thận nhìn, ngoại trừ môi mỏng bạc bẽo, ngũ quan của Dụ Lâm Hải không giống bố, nhất là mi mắt, giống mẹ Dụ Phượng Kiều hơn.

Khi không nói chuyện ác liệt như vậy cũng cho người ta cảm giác bị áp bức.

Đây là nguyên nhân Thẩm Lưu Thư không thường xuyên hẹn gặp con trai, bởi vì ông ta luôn nhìn thấy bóng dáng vợ cũ Dụ Phượng Kiều trong mắt Dụ Lâm Hải.

Yết hầu ông ta khẽ chuyển động, giống như lơ đãng hỏi: “Mẹ con vẫn khỏe chứ?”

“Cũng khỏe”, cuối cùng Dụ Lâm Hải mở miệng, cảm xúc không mặn không nhạt.

Thẩm Lưu Thư ngừng một lát, lại hỏi: “Chân bà ấy…”

Mày kiếm Dụ Lâm Hải khẽ cau lại, trực tiếp cắt lời ông ta: “Bố tìm con có chuyện gì, nói thẳng đi”.

“Tính khí nóng nảy này của con thật sự giống y như đúc mẹ con”.

Thẩm Lưu Thư không giận, ngược lại cười một cái, ôn hòa nhìn anh: “Bố con ta không có việc gì, có thể ngồi xuống nói chuyện một chút được không?”



Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy từ trong lồng ngực xông lên một luồng khí nóng.

Đều nói con gái thân bố, con trai thân mẹ, nhưng từ nhỏ anh lại thân bố hơn.

So với sự nghiêm khắc của mẹ, tính ôn hòa của bố hiển nhiên dễ thân thiết hơn, ông ta có thể chế tạo đồ chơi nhỏ, quỳ trên đất làm ngựa cho anh, giấu mẹ lén mang anh ra ngoài mua quà vặt, đến khu trò chơi chơi điện tử…

Hổ mẹ mèo bố là khắc họa chân thật gia đình khi anh còn nhỏ.

Thật ra thì một nhà ba người quả thật đã từng hạnh phúc trong một khoảng thời gian, rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ đã thay đổi?

Là khi sự nghiệp của bố bắt đầu ngày càng nổi, là khi bố mẹ bắt đầu gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều; hay bắt đầu từ khi cô Trác Nguyệt hàng xóm trở thành thư ký bên cạnh bố?


Anh không nhớ rõ nữa.


Anh chỉ nhớ bố mẹ không biết bắt đầu từ khi nào thường xuyên cãi nhau, trận cãi này chính là mười năm.


Thậm chí xuyên qua cả thời thanh xuân của anh.


Cho đến một ngày, mẹ về nhà trong vẻ say khướt, đập hết xé hết toàn bộ đồ đạc liên quan đến bố, thậm chí chỉ muốn cầm kéo cắt cái miệng của anh đi.


Cây kéo đâm vào trên môi, chảy máu.


Anh không khóc, cũng không làm loạn, chỉ lạnh lùng nhìn mẹ, bình tĩnh nói: “Mẹ giết con đi. Nếu hai người đã không yêu con, ban đầu không nên sinh con ra”.


Cuối cùng mẹ đã dừng tay, ngay sau đó tát liên tiếp, đánh anh ngã ra đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK