Tóm lại cái hông vừa được châm cứu hết đau của Phó Vực lại giật thót.
Cảnh tượng biến thành…
Lạc Ưu và Phó Vực đều nằm sấp trên giường, một người được châm cứu, một người được mát xa.
Tô Âm mát xa cho Phó Vực, vô cùng thuần thục, mỗi một lần đều vô cùng dễ chịu, Phó Vực tỏ ra rất sung sướng.
Nhưng không có ai quan tâm anh ta có sung sướng hay không.
Trong phòng khám không lớn chật kín người, mọi ánh mắt đều dồn lên Nam Mẫn và Lạc Ưu.
Quyền Dạ Khiên nhìn chằm chằm cái eo thon của Lạc Ưu, ánh mắt quan quan tâm, hỏi Nam Mẫn:
“Tiểu Lục, hông của cô ấy bị thương nặng không, sẽ không để lại di chứng gì chứ?”
Nam Mẫn chuẩn bị châm cứu, thản nhiên nói: “Phần hông bị tổn thương rất nhiều năm rồi, bệnh lâu năm khó chữa”.
Quyền Dạ Khiên cau chặt mày.
Phó Vực nằm sấp, miệng cũng không dừng nói, nghiêng đầu nhìn Lạc Ưu: “Phần hông eo của cô bị thương trong nhiệm vụ ở La Hải phải không? Tôi nhớ khi đó suýt nữa liệt nửa người, tất cả mọi người cho rằng cho sắp cáo biệt đội đặc chiến rồi, không ngờ ba tháng sau cô lại trở về. Tôi còn tưởng cô đã khỏi bệnh rồi cơ, vậy mà vẫn chưa dưỡng thương tốt. Tôi nói này, một cô gái như cô, đã sắp đến ba mươi rồi, việc gì phải liều mạng như vậy, lấy chồng đi được rồi”.
“Anh im miệng lại! Anh tưởng tôi giống anh, không ở được trong quân đội nữa thì về nhà kế thừa hoàng vị à?”
Lạc Ưu đau đến mặt tái nhợt, không còn dư sức lực tranh cãi với Phó Vực: “Hơn nữa tôi gả cho ai? Hay là gả cho anh cho xong”.
Tô Âm: “…”
Quyền Dạ Khiên: “…”
Phó Vực vội nói: “Đừng! Tôi không dám lấy cô, tôi không thích đàn ông”.
Dụ Lâm Hải trừng mắt với anh ta: “Cậu im miệng đi”.
Lạc Ưu không cảm thấy bị xúc phạm, cười hừ một tiếng: “Đúng, tôi nam tính khí phách hơn anh nhiều. Không giống anh, dám làm không dám chịu”.
Phó Vực không phục: “Tôi đã làm gì? Sao không dám nhận?”
“Anh đã làm gì tự trong lòng anh không biết sao?”
Lạc Ưu nhìn sang phía Tô Âm một cái: “Cô bé, em đừng sợ, có các chị ở đây, nếu anh ta làm chuyện không bằng cầm thú với em, em cứ nói với bọn chị, bọn họ xử lý anh ta giúp em, bắt anh ta chịu trách nhiệm với em! Nếu anh ta dám không chịu trách nhiệm, bọn chị đánh cho anh ta rụng hết răng!”
Phó Vực: “…”
Sao lại nói lại chuyện này rồi?
Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được là thế nào?
Tô Âm cười: “Không sao, chị, anh ấy không làm gì em, cho dù muốn làm gì, thì chắc cũng là em làm gì anh ấy”.
Phó Vực: “?”
Cái gì mà làm gì? Là cái ý mà anh ta đang hiểu ư?
“Ngầu!”
Lạc Ưu giơ ngón tay cái lên với Tô Âm, biết cô bé là cháu gái của Nam Mẫn, cười đính chính cách xưng hô của Tô Âm: “Đừng gọi chị nữa, chị và cô của em có khả năng sẽ trở thành bạn bè đặc biệt tốt, em gọi chị là “cô” hay “dì” đi”.
Nam Mẫn huơ cây kim trên lửa để khử độc, nghe vậy cũng cười.
Cô cũng cảm thấy cô là Lạc Ưu sẽ trở thành bạn bè vô cùng thân thiết, người ta đều nói tính cách khác nhau sẽ hút nhau, nhưng từ trường giữa cô và Lạc Ưu rất ăn ý.
Kết bạn, cái duyên rất quan trọng, cô luôn tin vào cảm giác đầu tiên.
Tô Âm vừa gọi một tiếng ‘dì’, Quyền Dạ Khiên bên cạnh đã lạnh lùng xen một câu: “Gọi thẳng là ‘chị dâu hai’ đi”.
?
Tô Âm thộn mặt: “Chị dâu hai?”
Trên khuôn mặt Lạc Ưu đầy dấu chấm than, quay đầu nhìn Quyền Dạ Khiên thản nhiên như không.
Lời kinh thiên động địa như vậy, sao anh ta nói ra được với vẻ mặt thản nhiên như vậy?
“Tôi nói này, đại ca?”
Lạc Ưu cười lịch sự: “Anh mắc bệnh gì à? Nhận nhầm người rồi đấy”.
Cô ấy còn chưa tính sổ với anh ta chuyện anh ta theo dõi cô ấy cơ!
Rất lâu trước đây, cô ấy vẫn luôn cảm thấy có người theo dõi cô ấy, hơn nữa không phải một hai ngày.
Nhưng năng lực thoát trinh sát của cô ấy không phải giả, mỗi lần đều có thể cắt đuôi.
Cho đến thời gian trước suýt bị đuổi theo được, Lạc Ưu kinh hồn bạt vía, mới chạy đến thành phố Bắc lánh nạn.
Cô ấy không ở trong quân đội, khó khăn lắm mới nghỉ phép, lại thêm bị thương ở phần hông chưa khỏi, cũng không muốn gây rắc rối rồi bị xử phạt.
Nhưng không ngờ người này lại đuổi đến đây!
Những tên cuồng theo dõi đều ngạo mạn như vậy sao!
“Không nhận nhầm”.
Quyền Dạ Khiên bình tĩnh, cất giọng chắc chắn, lại tỏ ra chút chế nhạo: “Người đánh tôi hồi nhỏ, chẳng lẽ không phải cô?”
“…”
Lạc Ưu sắp đụng tường rồi.