Lại hết sức nghiêm túc nói: “Điều kiện mà tên khốn đó đưa ra, em cứ xem như cái rắm là được, đừng nghe, biết không?”
Nam Mẫn thấy anh cả chẳng những nhiều lời hơn, mà những từ không mấy lịch sự như “rắm” cũng nói ra khiến cô hết sức ngạc nhiên.
Ngẩn người một lát, mới chậm rãi “à” một tiếng.
Cúp máy, Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên giường, cân nhắc lời anh cả vừa nói.
Xem ra lần này anh cả thật sự đã tức giận rồi.
Kiều Lãnh sẽ thảm lắm.
Chờ đến nước T rồi, hắn sẽ có đủ quả ngọt để ăn.
*
Quá muộn rồi nên đêm nay các anh đều ngủ lại khu vườn Hoa Hồng, tất cả phòng dành cho khách đều kín người.
Lại có cảm giác khi bố mẹ còn sống.
Nam Mẫn ngủ một giấc rất ngon.
Hôm sau, rời giường đi ăn bữa trưa sớm.
Nam Mẫn nhìn Lý Vân và Trình Hiến đối diện, anh tư nhà cô còn kén ăn hơn cả cô, không uống sữa, trứng gà chỉ ăn lòng trắng, ném hết lòng đỏ vào đĩa của Trình Hiến.
Trình Hiến không hề nhíu mày ăn luôn, mọi thứ trong đĩa của anh ta đều là món mà Lý Vân không thích nên ném sang, ăn từng đó thôi cũng đủ no rồi.
Cái gì gọi là “ỷ sủng sinh kiêu”, cái gì gọi là “được cưng chiều đến mức hư hỏng”, Nam Mẫn đã được nhìn thấy rồi.
Lý tiểu công chúa Vân hỏi Nam Mẫn: “Chiều mấy giờ em bay?”
“Ba giờ”.
“Sắp xếp đồ xong chưa?”
Nam Mẫn uống một ngụm canh trứng, nói: “Chẳng có gì hay ho để sắp xếp cả, chỗ anh cả có hết, em cũng nhà riêng ở đó luôn, có thể vào ở bất kỳ lúc nào”.
“…”
Nhìn vẻ mặt khoe khoang, đầy đắc ý của em gái nhỏ, mấy ông anh cùng ném cho cô ánh mắt khinh thường, ghê gớm quá nhỉ.
Nam Mẫn cũng không mang gì thật, cô chỉ đeo cái ba lô màu tím, mặc áo thun trắng cùng với váy da bò, đội chiếc nón màu trắng, xinh xắn trẻ trung như một sinh viên.
Các anh và Cố Hoành, Nam Lâm đều ra sân bay tiễn cô, lần này cô ra nước ngoài không phải để làm việc nên chẳng mang theo trợ lý, chỉ dẫn hai vệ sĩ đi cùng, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô.
Nam Mẫn cầm căn cước và thẻ đăng ký, nói với mọi người: “Được rồi, tiễn đến đây thôi, khi nào về em sẽ mang món ngon cho mọi người”.
Cô vẫy tay, thoải mái đi vào cổng an ninh.
Một hướng khác của sân bay, một bóng người màu đen cao ngất đang đứng đó, nhìn Nam Mẫn đeo ba lô đi qua cổng an ninh, con ngươi đen bỗng chốc tối sầm.
Lần này cô đến nước Y, không biết bao lâu mới có thể gặp lại.
Chắc là, không lâu lắm.
“Chào mừng quý khách lên máy bay”.
Chuyến bay quốc tế có rất nhiều kiểu khách khác nhau, người nước nào cũng có nhưng đa số vẫn là hành khách Trung Quốc.
Nam Mẫn và hai vệ sĩ đến khoang thương gia ngồi xuống, vệ sĩ người thì ngồi bên cạnh Nam Mẫn, người lại ngồi phía sau, đề phòng đủ loại người, bảo vệ Nam Mẫn thật kín kẽ.
“Hai người không cần phải căng thẳng như vậy”.
Cô lấy một quyển sách trong ba lô ra, nói với vệ sĩ: “Bình tĩnh lại một chút, kiểm soát cơ mặt cẩn thận”.
Môi dưới cô tạo thành dấu hiệu “học theo tôi này”, rồi mỉm cười.
Có lẽ là sau mười hai tiếng đồng hồ nữa là được gặp anh cả, nên Nam Mẫn có cảm giác rất nhẹ nhàng, như “cải lão hoàn đồng” vậy.
Hai vệ sĩ mặc áo đen nể mặt cô cả, ngoài cười nhưng trong lòng không cười “ha ha” hai tiếng.
Đó chính là nụ cười tươi tắn nhất mà bọn họ có thể làm được.
“Được rồi, tôi biết hai người đều đã cố gắng hết sức”.
Nam Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu: “Đều do ông K, bình thường ông ấy đã đặt ra yêu cầu quá nghiêm khắc với hai người”.
Vệ sĩ là một cặp sinh đôi, người anh tên Hướng Tả, người em tên Hướng Hữu, là đứa trẻ ông K nhận về từ viện mồ côi, nuôi dưỡng huấn luyện thành học trò, cầm tay dạy dỗ.
Hướng Tả ngồi bên phải Nam Mẫn nói với em trai Hướng Hữu: “Em ra ngoài kiểm tra lại một chút, xem coi trên máy bay có vấn đề gì không”.
Hướng Hữu đáp lời, nói với tiếp viên hàng không trưởng vài câu rồi ra khỏi cabin.
Hướng Tả muốn có danh sách của những nhân viên tham gia chuyến bay, đối chiếu xem quá khứ có vấn đề gì hay không, anh ấy từng được huấn luyện nên đọc lướt nhanh như gió, tên hơn ba trăm người trên máy bay đã được anh ấy nhớ rõ mồn một.
Chuyện này trước khi đi ông K sư phụ đã dặn dò cẩn thận, bọn họ cũng không dám có chút sai lầm nào, suy cho cùng an toàn của cô cả còn lớn hơn cả trời.
Không chấp nhận được bất kỳ một sơ suất nào.
Thật ra Nam mẫn rất muốn nói máy bay anh cả đích thân sắp xếp thì ắt hẳn không có vấn đề gì, mong bọn họ đừng làm như đang gặp phải đại địch, căng thẳng đến thế.
Nghe nói hôm nay cơ trưởng lái máy bay là những người từng lái máy bay ném bom trong quân đội, kinh nghiệm dày dặn, hoàn toàn không cần lo lắng.