…
Điểm hẹn là một quán trà
Đêm đã khuya, cái giờ này rồi quán trà cũng không có mấy khách.
Thẩm Lưu Thư mệt mỏi cả một đường, đêm thành phố Nam hơi lạnh, ông ta xoa tay, gọi một ấm trà Ô Long.
Gương mặt tuấn tú của ông ta nở nụ cười nhạt: “Nếu bố nhớ không lầm, đây là loại trà mà mẹ con thích uống nhất”.
Mặt Dụ Lâm Hải vẫn hờ hững, thản nhiên nói: “Bây giờ mẹ đã không còn uống trà nữa rồi, khẩu vị cũng thay đổi”.
“Thế hả?”
Thẩm Lưu Thư ngước mặt, nụ cười không còn tươi nữa nhưng vẫn chẳng thấy xấu hổ gì: “Dù sao cũng nhiều năm rồi không ở cùng nhau, thay đổi chút đỉnh cũng là chuyện bình thường”.
Trà đã được pha xong và mang lên, hương trà lan ra bốn phía.
Phục vụ đặt ấm trà lên: “Hai vị dùng thong thả”.
Hai bố con im lặng trong chốc lát, Thẩm Lưu Thư chủ động bắt chuyện: “Bố nghe nói Trác Huyên cũng đã tới thành phố Nam, hai đứa bây giờ…”
“Bây giờ chúng tôi đã không còn quan hệ gì nữa. Cô ta không tới thành phố Nam này vì tôi, có lẽ ông là người biết rõ chuyện này hơn tôi đấy nhỉ”.
Trên mặt Dụ Lâm Hải là vẻ sắc bén, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai: “Tôi cũng hoàn toàn không ngờ, ông Thẩm luôn sống quang minh lỗi lạc lại có cái ngày làm những chuyện mờ ám này”.
Một câu nói không hề khách sáo, khiến sắc mặt Thẩm Lưu Thư lập tức suy sụp, tay đã cầm chặt chén trà.
Dừng lại một lát, cuối cùng vẫn không hắt lên người Dụ Lâm Hải.
“Trà có thể uống bậy, nhưng nói thì không được nói linh tinh”.
Sắc mặt trở nên u ám: “Bố biết con chưa từng tôn trọng người bố này, cũng có thành kiến rất lớn với bố, nhưng dù thế nào thì bố vẫn là bố của con, mong con có thể tôn trọng bố một chút!”
Dụ Lâm Hải nhìn dáng vẻ cha hiền dạy con của ông ta, cảm thấy rất nực cười.
Nhưng có một người bố như vậy, anh cười không nổi.
“Đài trưởng Thẩm tìm tôi có việc gì, không ngại nói thẳng”.
Dụ Lâm Hải uống một ngụm trà.
Thẩm Lưu Thư cũng nhấp một ngụm, khiến cảm xúc của mình bình tĩnh lại, mới tiếp tục đề tài: “Mẹ con bà ấy đến Messuri để nghỉ ngơi rồi hả? Bà ấy, có khỏe không?”
“Phiền ông đã quan tâm, mẹ tôi vẫn rất khỏe”.
Dụ Lâm Hải nói: “Ông cũng đã cứu Trác Nguyệt ra khỏi trại tạm giam đấy thôi, thần thông quảng đại quá mà, chúc mừng hai người đã đến được với nhau nhé”.
Nhắc tới Trác Nguyệt, sắc mặt Thẩm Lưu Thư cũng thay đổi.
Ông ta ho nhẹ một tiếng, cầm chén trà nói: “Bố với cô ta, đã kết thúc rồi”.
“Ồ?”, Dụ Lâm Hải nhướng mày: “Bất ngờ thế, không phải bà ta mang thai con ông hả?”
Vẻ mặt Thẩm Lưu Thư thoáng vẻ lúng túng: “Không phải như con nghĩ… Tóm lại, bố cứu cô ta ra khỏi tù, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Đôi bên dễ hợp dễ tan, chia tay rồi”.
“Ồ”, Dụ Lâm Hải hờ hững gật đầu.
Từ đó anh có thể khẳng định, chuyện Trác Nguyệt mang thai là giả, tất nhiên báo cáo mang thai được trình lên cũng là giả.
“Con trai à”.
Thẩm Lưu Thư đột nhiên dịu dàng gọi anh:
“Nếu như bố muốn nối lại tình xưa với mẹ con, thì con có ủng hộ không?”
Dụ Lâm Hải chậm rãi ngẩng đầu, như nghe được tiếng sét đánh ngang tai.
“Ông nói cái gì?”
Vẻ mặt Thẩm Lưu Thư chợt xuất hiện tia sáng: “Bố nói là bố muốn theo đuổi lại mẹ con. Người một nhà chúng ta có thể ở cùng nhau, con thấy được không?”
Dụ Lâm Hải nhìn ông ta chằm chằm, mày nhíu lại thật chặt.
“Ông bị bệnh nan y gì hả?”
Ánh sáng trên mặt Thẩm Lưu Thư biến mất: “Thằng bé này, con nói linh tinh cái gì thế?”
“Thế thì ông nói những lời đó vì lý do gì?”
Dụ Lâm Hải hơi buồn cười nhìn ông ta: “Thích diễn mà tìm không thấy sân khấu, hay là không tìm được bạn diễn? Tình nhân của ông không chịu hợp tác thì ông lại muốn chạy về tìm vợ hả?”
“Con nhất định phải ăn nói cái kiểu đó với bố hả?”
Mặt Thẩm Lưu Thư lộ vẻ giận dữ, giọng nói cũng trầm xuống: “Bố cứ tưởng con là người hiểu lòng bố nhất. Con cũng muốn tái hợp với Nam Mẫn? Nếu như con làm được, thì tại sao bố lại không cơ chứ?”
“Ông mang mình ra so với tôi hả? Ông lấy tư cách gì so sánh với tôi?”
Dụ Lâm Hải đặt mạnh chén trà xuống bàn cái “bốp”, âm thanh trong trẻo vang lên: “Ông với mẹ tôi có thể giống tôi với Nam Mẫn ư?”
“Có gì khác nhau đâu?”
Thẩm Lưu Thư nhìn Dụ Lâm Hải, ánh mắt tối sầm: “Con trai à, do bản thân con không chịu thừa nhận, bố con mình đều giống nhau. Con rất giống bố”.
Như một con dao sắc lạnh đâm thẳng vào tim, Dụ Lâm Hải trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cũng trắng bệch.
Rất lâu sau đó anh mới nở nụ cười lạnh.