Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh lại càng muốn trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua đó, cẩn thận lắng nghe giọng nói của cô, nhìn thấy mặt cô một lần!

Nhưng mà… Anh không dám.

Anh chỉ có thể mượn thân phận của người khác để liên lạc với cô, chỉ có như thế cô mới miễn cưỡng liếc nhìn anh một cái.

Anh biết, một khi để cho Nam Mẫn biết “Dụ Trạch Vũ” chính là “Dụ Lâm Hải” thì anh sẽ mất đi cách liên lạc với cô một lần nữa.

Bị cô kéo vào danh sách đen, xóa mất.

Dụ Lâm Hải không dám mạo hiểm như vậy, thế nên anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế rồi lại kiềm chế!

Anh hít thật sâu mấy hơi mới bắt đầu cử động tay gõ ra một hàng chữ: “Thế thì tốt rồi. Bây giờ chỉ đang ở Birmingham nước Y hả? Ở đó có vui không?”

Nam Mẫn: “Ừm, rất vui. Tiếc là chị bị cấm túc rồi nên tạm thời phải ngồi ở nhà, không được ra ngoài”.

Giọng cô có vẻ đầy buồn bã, oán giận với “Dụ Trạch Vũ”, như một học sinh tiểu học vừa mới phạm lỗi và bị phạt vậy.

Suy cho cùng trước kia Dụ Trạch Vũ cũng thường xuyên bị Dụ Lâm Hải cấm túc, bọn họ cùng là những người sa cơ lỡ vận.

Dụ Lâm Hải nghe những lời oán trách đầy ấm ức của cô thì chợt bật cười, ngón tay thon dài lại chậm rãi gõ:

“Bị cấm túc hả? Đáng thương quá nha. Ai vậy, sao lại cấm túc chị?”

Nam Mẫn: “Không phải ông anh cả Diêm Vương kia thì còn ai. Nói với em chứ tại sao trên đời lại có loài sinh vật mang tên anh trai thế cơ chứ, chuyên môn ức hiếp em trai, em gái. Anh cả nhà chị còn đáng sợ hơn cả ông anh nhà em”.

Khóe môi Dụ Lâm Hải không ngừng cong lên, anh đáng sợ lắm hả?

Thằng nhóc Dụ Trạch Vũ đáng ghét kia đã nói xấu anh bao nhiêu điều trước mặt Nam Mẫn vậy?

Nam Mẫn cầm điện thoại di động, vừa mới gửi một đoạn voice chat đi thì Lạc Quân Hành đã gõ cửa đi vào, khiến Nam Mẫn chột dạ sợ tới mức suýt chút nữa ném luôn điện thoại mới anh cả vừa mới cho.



“Anh… Anh cả!”

Lạc Quân Hành hỏi: “Nói chuyện với ai vậy?”

“À, một cậu em trai”.

Nam Mẫn lại nhấn nút ghi âm để trả lời “Dụ Trạch Vũ” một câu: “Anh cả của chị tới rồi, không nói chuyện với em nữa nha. Em ngoan ngoãn chờ chị về nước nhé, chị sẽ mang món ngon về cho em”.

Chính xác là giọng điệu dỗ em trai, Lạc Quân Hành không hề nghi ngờ gì, chỉ khẽ hỏi.

“Em nuôi dưỡng một cậu em trai nhỏ từ khi nào thế?”

Nam Mẫn: “Dưỡng gì?”

“Cái gì mà “nuôi” em trai nhỏ?”

Nam Mẫn nói: “Anh cả, lời anh nói là đầy ẩn ý đấy nhé, nghe cứ như em là phú bà nuôi phi công vậy”.

Lạc Quân Hành khinh thường nhướng mày, bảy tỏ: Anh muốn nói thế mà.

“Thế không phải à?”

“…”

Nam Mẫn: “Tất nhiên là không! Anh nghĩ đi đâu thế? Em là người như vậy hả ?”

Tuy là cô thật sự từng có suy nghĩ như thế, nhưng cuối cùng vẫn chưa biến nó thành sự thật mà…

Nên là đừng hỏi, hỏi cũng không nói!

“Em không hợp với mấy đứa nhỏ đâu!”

Lạc Quân Hành vẫn đi sâu vào chủ đề này với cô, nghiêm túc nói: “Em thích hợp với chó săn lớn, có thể chăm sóc và bảo vệ em cơ”.



Lại còn chó săn, còn lớn…

Cô không để mình ra ngoài bị ăn luôn là may mắn lắm rồi.

Nhắc tới chuyện này, Nam Mẫn cũng tặng lại cho anh ta một câu: “Anh cũng không thích hợp với quả phụ đâu. Cô gái họ Mai kia không hợp với anh”.

Nhắc tới “cô gái họ Mai”, ánh mắt Lạc Quân Hành lại xuất hiện tầng sương lạnh.



Dụ Lâm Hải yêu thích cầm cái điện thoại không muốn buông tay, cứ nhấn đi nhấn lại mấy cái voice chat cô gửi cho mình.

Cậu “em ngoan ngoãn chờ chị về nước nhé, chị sẽ mang món ngon về cho em” như một đống bông gòn ập vào tim anh, nhẹ nhàng, mềm mại lại dịu êm.

Khiến cả người anh như lơ lửng trên những tầng mây, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này.

Dù những lời đó đều nói cho người khác nghe, nhưng anh vẫn cảm động không thôi.


Xem như cô đang nói chuyện với mình.


Dụ Lâm Hải đang vô cùng mong chờ đến cái ngày Nam Mẫn cũng sẽ dùng giọng điệu đó để nói với anh.


Những thứ anh lén lút có được trong khoảng thời gian qua, nếu như nó thuộc quyền sở hữu của anh thì sẽ tốt biết bao nhiêu?


Anh đắm chìm trong sự dịu dàng đó, cho đến khi nhận được điện thoại của mẹ mình thì giọng nói của anh vẫn mềm mỏng mà trước nay chưa từng có.


Dụ Phượng Kiều lập tức nhận ra con trai mình có gì đó là lạ, trực tiếp hỏi: “Mẫn nó liên lạc với con rồi hả?”


Dụ Lâm Hải: “…”


Rõ ràng đến thế ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK