Vừa nghe thấy tiếng gầm sư tử hà đông của Nam Mẫn, sợ đến suýt làm rơi điện thoại.
Cả khu vườn hoa hồng đều chấn động.
“…”
Lý Vân sợ giật mình, giậm chân ở cửa phòng, liền sau đó cửa phòng được mở ra, anh ta bị một bàn tay kéo vào trong!
Quản gia Triệu ở phòng khách tầng dưới, nghe thấy tiếng gầm của cô cả, xoa ngực hồi lâu mới thở lại bình thường được: “Dọa mình sợ giật mình, còn tưởng bà chủ sống lại chứ”.
Các cô gái đều bật cười, chẳng phải thế sao?
Chất giọng này thật có linh hồn.
Rất giống cảnh tượng ông chủ Nam lén đi nói chuyện với các ông chủ khác mà không đưa bà chủ theo.
…
Nam Mẫn tức muốn chết, tố cáo hành vi ác độc ‘cô lập’ cô!
Phía bên kia điện thoại, Lạc Quân Hành khẽ cười hai tiếng.
“Anh còn cười?”
Nam Mẫn càng tức hơn, điên lên mắng cả anh cả: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”.
Lạc Quân Hành: “Ừm?”
“Sao thế, em nói sai hả?”
Nam Mẫn hiếm khi có lúc bá đạo trước mặt anh cả, có lý không chịu lùi bước: “Vốn dĩ là các anh bắt nạt em”.
Lạc Quân Hành lại khẽ cười, cất giọng chậm rãi nói: “Vậy không bắt nạt em nữa”.
“Anh bảo tiểu ngũ giải tán nhóm”.
Giọng anh ta vừa nhẹ vừa chậm, tốc độ chỉ nhanh hơn con lười một chút, cần phải kiên nhẫn nghe mới được.
Nhưng tiếng trung của anh ta lưu loát hơn mấy năm trước nhiều, cơ bản không khác biệt với người bản địa lắm.
Nói tiếng phổ thông còn rõ ràng dễ nghe hơn rất nhiều người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc.
Có lúc Nam Mẫn chê phiền, nói tiếng anh với anh ta, anh ta lại không chịu, cố chấp nói tiếng trung gượng gạo, vì anh ta cảm thấy tiếng trung là tiếng hay nhất trên thế giới.
Những chữ vuông vắn hợp thành từng từ, từng câu hoa mỹ, thật kỳ diệu.
“Vậy còn tạm”.
Lúc này Nam Mẫn mới bớt giận, nhảy lên giường, xoa đầu gối.
Lạc Quân Hành cất giọng thấp xuống “Vết thương trên trán thế nào rồi?”
Dừng một chút, lại nói: “Có thể ngồi máy bay không?”
“Không có gì đáng ngại”.
Nam Mẫn rất tốt với bản thân, bôi lớp thuốc mỡ dày lên đầu gối, mát xa, hỏi: “Anh cả, ngày mai anh phái ai đến đón em?”
“Một người bạn”, Lạc Quân Hành thản nhiên nói.
Nam Mẫn ngẩn người: “Bạn? Anh còn có bạn à?”
Lạc Quân Hành: “Nói kiểu gì vậy?”
Nam Mẫn cười he he: “Không có gì, chỉ là hiếu kỳ, không biết người được anh gọi là ‘bạn’, sẽ là nhân vật thế nào?”
“Em gặp rồi sẽ biết”.
Lạc Quân Hành không muốn nói nhiều, lại dặn dò: “Ngày mai không cần mang nhiều hành lý, ở đây cái gì cũng có”.
Lại ngập ngừng: “Cần thứ gì, anh cho người chuẩn bị cho em”.
“Em biết rồi”.
Nam Mẫn nói: “Lúc nào em đến chỗ anh, cũng đều đi với hai tay không, xách đầy đồ quay về mà?”
Lời không biết xấu hổ như vậy, cô lại nói rất hùng hồn.
Quan trọng là Lạc Quân Hành cũng không cảm thấy vấn đề gì.
“Ừm, vậy là đúng rồi”.
Hôm nay Lạc Quân Hành hình như rất có hứng nói chuyện, lại hỏi: “Nghe nói, em gạt anh hai một lư hương cổ phải không?”
“Anh biết hết rồi à, anh cả, anh đúng là con mắt ngàn dặm đấy”.
Nam Mẫn rất khâm phục năng lực tình báo của anh cả, cách ngàn dặm, chỗ cô có gió thổi cỏ động gì, Lạc Quân Hành đều biết hết, đúng là không có chút bí mật nào.
“Không đúng, cái gì mà ‘gạt” chứ, em quang minh chính đại, đường đường chính chính xin”.
Lạc Quân Hành khẽ cười: “Được, tiểu Lục nhà ta, chính miệng xin”.
“Thế mới đúng mà”.
Nam Mẫn mát xa đầu gối, cười hi hi nói: “Ngày mai em mang đi cho anh”.
“Không cần, em tự giữ đi”.
“Ừm?”, Nam Mẫn kinh ngạc: “Chẳng phải anh luôn thích lư hương của anh hai à?”
Lạc Quân Hành nói: “Anh đã sưu tập mấy cái tốt hơn rồi”.
“…”
Đươc, quả nhiên anh cả vẫn là anh cả.
“Được rồi”, Nam Mẫn nói: “Vậy em chỉ đành miễn cưỡng giữ nó cho riêng mình vậy”.
Lạc Quân Hành dặn dò cô ngủ sớm.
Nam Mẫn đảo mắt một vòng: “Không có cách ngủ sớm được, còn có bài kiểm tra phải viết, nếu không em sẽ…”
Còn chưa nói hết, Lạc Quân Hành nói: “Ngày mai, viết trên máy bay đi”.
Nam Mẫn: “…”
Ấy, vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn.
Cô bĩu môi: “Được thôi”.
Trước khi tắt máy, cô lại nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi anh cả, chuyện Kiều Lãnh…”
“Chuyện Kiều Lãnh, em đừng lo, để anh sắp xếp”.