Bây giờ tôi mới hiểu được, người xưa “dùng bồ câu đưa thư” là việc lãng mạn đến mức nào.
Bưu điện chính là phát minh vĩ đại nhất trên đời.
Bức thư trước đó có lẽ đã đến khu vườn Hoa Hồng, em lại đang ở Birmingham xa xôi nên tất nhiên là không thấy được, cứ để nó nằm ở đó đâu hơn một chút đi.
Bởi vì tôi cũng không dám chắc, khi em nhìn thấy nét chữ trên phong thư kia có liếc mắt cái đã nhận ra nó là chữ của tôi hay không, nếu đã nhận ra rồi, liệu em có trực tiếp xé nát rồi ném vào thùng rác mà chẳng thèm xem hay không?
Nói thật, tôi chẳng hề có chút tự tin nào.
Thế nên xem như em chưa thấy cũng tốt, thế thì lá gan của tôi sẽ to hơn một chút.
Mấy ngày nay lòng tôi cứ bất an thế nào ấy, cứ linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra, từ nhỏ đến lớn tôi đã như vậy rồi, giác quan thứ sáu cho chuyện vui thì chẳng ra làm sao, nhưng chuyện xấu thì cứ chính xác đến lạ.
Nhưng chỉ cần em ở bên kia có thể bình yên thì mọi chuyện sẽ không sao hết.
Còn tôi…
Ngày trước có một thầy từng tính cho tôi, nói số tôi gặp phải nhiều tai nạn, nửa đời đầu phải trải qua ba kiếp nạn, nếu vượt qua được thì sẽ sống tới già, nếu không qua được thì ở lại đó thôi.
Tôi không biết ba kiếp nạn đó là gì, ngày trước cũng không sợ, cảm thấy binh đến có tướng chắn, nước đến có đất ngăn, di chúc cũng đã lập, chuyện hậu sự đã được sắp xếp nên chẳng sợ điều gì.
Nhưng bây giờ tôi lại thấy hơi sợ hãi.
Tôi sợ trong khoảng thời gian sống ngắn ngủi đó, tôi phải sống trong sự hối hận vì yêu mà không thể chung đường.
Em vẫn chưa tha thứ cho tôi, sao tôi cam lòng rời đi như vậy được chứ?
Tôi cũng sợ lắm, sợ em ra nước ngoài gặp được người đàn ông khác, phát hiện người đó tốt hơn tôi, trưởng thành hơn tôi, dịu dàng hơn tôi, biết săn sóc hơn tôi, tốt với em hơn tôi…
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thật sự không có chút lợi thế nào.
Khi nào em mới về?
Tôi là một kẻ tham lam, đã không còn thỏa mãn với việc gửi tin nhắn và gọi điện thoại cho em nữa, tôi muốn nhìn thấy em, gấp gáp muốn thấy mặt em!
Nước ngoài sống rất cởi mở, lúc ở bên đó tôi thường thấy người ta hôn nhau ở ngã tư đường, thân thiết với nhau trong ngõ tối…
Tôi xin em, dù có gặp được một người đàn ông hoàn hảo toàn diện đến mức nào cũng đừng dễ dàng nhập gia tùy tục!
Lòng dạ đàn ông chỉ có những thứ đó mà thôi, em nhất định phải cẩn thận!
Kinh nghiệm của em không nhiều, rất dễ bị tổn thương.
Nếu tôi nói cho em biết, thật ra cái đêm trong khách sạn đó tôi với em chẳng xảy ra chuyện gì, tất cả đều do tôi làm giả, em có thể bớt hận tôi một chút hay không?
Hay là em sẽ hận tôi hơn?
Hận tôi lừa em?
Em quay về nói cho tôi biết được không?
Mong em sớm ngày trở về.
Dụ Lâm Hải.
Ngày X tháng X năm XX.
……
Nam Mẫn trừng to hai mắt, đọc lại đoạn cuối một lần nữa, cảm thấy gân xanh trên đầu mình giật giật.
Cái đêm trong khách sạn hôm đó, bọn họ… Không xảy ra quan hệ.
Cô không mượn rượu “bắt nạt” anh.
Chỉ là anh giả vờ thôi?
Sắc mặt Nam Mẫn đầy nặng nề, tức giận đến mức phát run.
“Dụ Lâm Hải, tên khốn nhà anh!”
Hai tay Nam Mẫn siết chặt lấy bàn, cắn chặt răng, cơn tức này, bực bội không biết trút đi đâu!
Những thứ khác thì cô có rất nhiều kinh nghiệm, chỉ có chuyện đó là không có chút kinh nghiệm nào.
Chỉ thấy heo chạy chứ chưa từng ăn thịt heo.
Chỉ có một đống kinh nghiệm trong lý thuyết, không có áp dụng vào thực tiễn.
Lần đó cô uống say được Dụ Lâm Hải đưa đi, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thấy cả người anh đầy vết thương, uất ức nói anh bị cô ức hiếp.
Xét thấy cô uống rượu có vài tật xấu, chẳng thể nhớ gì cả, hơn nữa dấu vết trên người anh rất giống thật nên cô mới tin, còn tưởng mình đã làm ra chuyện hay ho rồi.
Say rượu làm loạn, bất cẩn đè lên người anh.
Nào ngờ tất cả đều là anh giả vờ!
Sao trên đời này lại có người đàn ông mặt dày mày dạn như thế nhỉ?
Hiệu quả cách âm của khu vườn Hoa Hồng không tốt, tiếng rống giận của Nam Mẫn đã lọt hết vào tai mấy ông anh, họ bèn đẩy cửa ra, nối đuôi nhau đi vào.
“Chuyện gì thế? Lúc nãy em mới ăn cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông Dụ Lâm Hải đúng không?”
Bạch Lộc Dư dò xét nhìn gương mặt xanh mét của Nam Mẫn, buồn bực nói: “Dụ Lâm Hải lại gây ra chuyện gì thế, sao chết rồi mà vẫn có thể khiến em tức đến mức này?”
Lý Vân đẩy anh ta một cái, nháy mắt bảo anh ta đừng tùy tiện nhắc tới Dụ Lâm Hải.
Thế có khác gì xát muối lên miệng vết thương của bé sáu đâu?
Bạch Lộc Dư nhỏ giọng thì thào: “Là con bé tự nhắc mà…”