Đơn hình lẻ bóng.
“Chị”.
Nam Lâm thấy Nam Mẫn đi xuống, cười ha ha chào hỏi: “Chào buổi sáng”.
“Chào”.
Cố Hoành cũng chào hỏi Nam Mẫn: “Ngủ ngon không? Hồi sức chưa?”
Nam Mẫn gật đầu: “Rất ngon”.
Vừa ăn xong bữa sáng thì nghe thấy trên tầng “bành” một tiếng.
Mọi người đều ngẩng đầu, căn phòng bên trên vừa hay là phòng của Nam Mẫn.
“Làm sao thế?”
Quản gia Triệu nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy lên tầng: “Có trộm, hay có chuột?”
Đúng là chuột, mà còn là con chuột rất to.
Nam Mẫn không ngăn quản gia Triệu, lặng lẽ càm ràm một câu: “Đã nói không cho anh làm chuyện xấu, không nghe lời thì đừng trách em”.
Tuy quản gia Triệu đã lớn tuổi, nhưng chân tay rất nhanh nhẹn, chạy lên tầng nhanh như chớp, còn xách một cái chổi lớn từ trong nhà kho, đưa theo người xông vào phòng của Nam Mẫn.
“Con chuột này chạy đi đâu…”
Vừa đẩy cửa, quản gia Triệu giơ cây chổi chuẩn bị đánh chuột, thì nhìn thấy Quyền Dạ Khiên nằm trên thảm sàn, Lạc Ưu đè lên người Quyền Dạ Khiên.
Hai người nghe thấy tiếng động, cùng nhìn ra phía cửa.
“…”
Năm phút sau, Lạc Ưu và Quyền Dạ Khiên nối đuôi nhau đi xuống tầng.
Phía sau là quản gia Triệu với khuôn mặt ngượng ngập.
Nam Mẫn bưng bát cháo, nhìn Lạc Ưu, biết rõ vẫn cố tình hỏi: “Sao lại gây ra động tĩnh lớn thế, đã xảy ra chuyện gì?”
Quyền Dạ Khiên đi theo phía sau Lạc Ưu, trừng mắt nhìn qua Nam Mẫn, ý bảo cô im miệng ăn cơm, nói ít thôi.
Nam Mẫn giả bộ không nhìn thấy, kéo chiếc ghế bên cạnh bảo Lạc Ưu ngồi xuống.
Lạc Ưu ngáp một cái, uể oải nói: “Haiz, đừng nhắc nữa. Tôi ngủ dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy cái mặt to như cái mâm của anh hai Quyền đối diện trước mặt tôi, dọa tôi sợ…”
Cô ấy vừa nói đến đây, mọi người đều nhìn sang Quyền Dạ Khiên.
Một khuôn mặt anh tuấn như vậy, mà gọi là “mặt to như cái mâm?”
Có lẽ Lạc Ưu hiểu sai gì về khái niệm mặt to như cái mâm rồi.
Cô ấy nói sợ hãi, nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi nào, cắn một miếng bánh mì, nói tiếp.
“…Tôi rớt thẳng từ trên giường xuống, không biết làm sao lại rớt trên người anh hai Quyền”.
Quyền Dạ Khiên đang ngồi đối diện Lạc Ưu, bày dáng vẻ thản nhiên “thiên hạ thái bình”.
Người giúp việc lấy thêm cho Lạc Ưu và Quyền Dạ Khiên hai bộ bát đũa và dao dĩa, quản gia Triệu rót sữa bò cho Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, uống sữa đi”.
Quyền Dạ Khiên cũng không thích sữa bò lắm, cau mày, đẩy sang một bên.
“Mẹ Triệu, con đã lớn từng này rồi, còn uống sữa?”
Quản gia Triệu liếc anh ta một cái, nghiêm túc nói: “Tôi đã lớn từng này tuổi rồi, còn phải xem cảnh tượng đó, anh hai tự biết rõ trong lòng đi”.
“…”
Cố Hoành và Nam Lâm đều mím môi cười trộm, Nam Mẫn lại hào sảng, đường đường chính chính cười anh hai.
Bị mắng rồi, đáng đời.
Quyền Dạ Khiên lặng lẽ bưng cái cốc: “Con uống sữa vậy”.
Chỉ có một mình Lạc Ưu vẫn ăn sáng thản nhiên như không, như không có việc gì hỏi: “Cảnh tượng gì?”
“Phụt!”
Vừa mới sáng sớm Quyền Dạ Khiên đã biểu diễn màn phun sữa.
Thiên đạo luân hồi, anh ta cảm thấy sớm muộn cũng có ngày anh ta phải chết trong tay Lạc Ưu…
…
Nam Mẫn rảnh rỗi, có thời gian đi chơi cùng Lạc Ưu.
Quyền Dạ Khiên chính thức bị ép xuống chức.
Trước khi đến nước Y, còn có một phần công việc cần sắp xếp, Nam Mẫn dứt khoát đưa Lạc Ưu đến tập đoàn Nam thị, coi như một điểm danh lam thắng cảnh.
Gia đình Lạc Ưu đa số theo ngành công an tư pháp, rất ít kinh doanh, hiếm khi đến tập đoàn doanh nghiệp như này, vừa đi vào như cùng bà ngoại Lưu vào công viên: “Tiểu Mẫn, ở đây thật hoành tráng”.
Nam Mẫn bảo trợ lý pha hai cốc café mang vào, cười thản nhiên nói: “Không hoành tráng khí thế bằng quân doanh”.
“Khác nhau chứ, là hai loại cảm giác”.
Lạc Ưu trườn trên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, nói: “Đợi tôi giải ngũ, sẽ đến làm vệ sĩ cho cô. Những việc khác tôi không biết làm, đánh nhau giúp cô thì vẫn được”.
Nam Mẫn cởi giày cao gót, thay dép lê, nghe đề nghị của Lạc Ưu, không nhịn được cười.
“Cô đến làm chị dâu hai cho tôi đi”.
Ừm?
Lạc Ưu quay đầu, nhìn Nam Mẫn, đôi má ửng hồng: “Cô đừng nói đùa”.
“Cô biết tôi không đùa”.
Nam Mẫn nói: “Tâm tư của anh hai tôi với cô như tấm lòng của Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết. Cô đừng nói cô không nhìn ra”.