Nam Mẫn chột dạ.
Cô không sợ anh cả hùng hổ mắng cô, mà sợ nhìn thấy vẻ thất vọng của anh cả với cô.
Cho dù một chút cũng khiến cô không chịu nổi.
“Anh đã nói với em rất nhiều lần, bình tĩnh đừng nóng vội. Địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng, việc phải làm là che giấu sức mạnh, để cho đạn bay thỏa thích, mình đứng yên bất động”.
Giọng của Lạc Quân Hành trở nên nghiêm khắc hơn: “Nhưng em đã làm những gì. Vì để bắt Kiều Lãnh, em không tiếc thân mình gài bẫy, tạo ra tai nạn xe, vết thương trên đầu còn chưa khỏi hoàn toàn, mà lại muốn đặt mình vào nguy hiểm?”
Anh ta nhìn chằm chằm Nam Mẫn, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt bình tĩnh, lúc này sắc sảo như dao, như gió lạnh ập đến.
“Anh bảo em đến nước Y, là để em được an toàn, không phải để em đi tìm cái chết”.
Anh ta vừa dứt lời, lòng Nam Mẫn run lên dữ đội, cả người cũng chấn động theo.
Ngẩng đầu lên, nhìn anh cả lạnh lùng như băng, hoảng sợ bất an.
Lạc Quân Hành mắng xong, cũng nguôi cơn giận.
Anh ta sắp xếp bản kiểm điểm, gấp lại, giọng bình thường: “Nếu đã không quản được lòng ham muốn hành động của mình, thì anh quản giúp em. Bắt đầu từ hôm nay, ở trong lâu đài Modu, không được ra ngoài”.
“A?”
Nam Mẫn bỗng ngẩng đầu, không phải chứ, bị cấm túc ư?
“Đừng mà anh cả, em biết sai rồi còn không được sao?”
Nam Mẫn đi theo cầu xin: “Em kiềm chế được bản thân mà, em kiềm chế rất tốt, em nghe theo anh hết, anh đừng cấm túc em…”
Lạc Quân Hành không hề nể tình ném lại một câu: “Em nói không tính, anh nói là được”.
“…”
Thương lượng đi mà anh cả?
Vừa nghĩ đến sắp bị cấm túc ở lâu đài không được ra ngoài, Nam Mẫn thực sự muốn đập đầu vào tường.
Bản tính cô vốn phóng túng bất kham yêu tự do, đâu thể nhịn được bị cấm túc như vậy, lập tức lập nhóm, kéo hết các anh trai ngoại trừ anh cả vào, ngay cả Tô Duệ và Trình Hiến cũng không bỏ qua.
[Các anh, anh cả muốn cấm túc em, cầu cứu!] Anh hai (Quyền Dạ Khiên): [Có chuyện gì vậy?]
Anh ba (Hạ Thâm): [Tại sao? Em chọc giận anh cả rồi hả?]
Anh tư (Lý Vân): [Em lại gây họa gì vậy?]
Anh nhỏ (Bạch Lộc Dư): [Mới đi có mấy ngày chứ, tiểu tổ tông của tôi ơi, em thật lợi hại.]
Tô Duệ: [?]
Trình Hiến: […]
Nam Mẫn cầm điện thoại, lách cách kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt.
Trong nhóm yên lặng nửa phút.
Sau đó…
Nam Mẫn: [Sao không ai nói gì nữa?]
Không ai trả lời cô.
Cô kích mở góc trên bên phải, kiểm tra thành viên nhóm, phát hiện… chỉ còn lại một mình cô.
Họ đều rời khỏi nhóm rồi!
Sau đó, trong một nhóm khác, từng dòng tin nhắn được bắn ra tằng tằng.
Anh nhỏ (Bạch Lộc Dư): [Ủng hộ anh cả! Em gái không nghe lời thì phải dạy bảo, nếu không sẽ bay lên trời thật đấy!]
Anh tư (Lý Vân): [Tiểu Lục, em đừng chọc giận anh cả, nếu không, bọn anh cũng không giúp được em đâu]
Anh ba (Hạ Thâm): [Tiểu Lục, em ngoan ngoãn đi, anh cả thương em nhất đấy]
Anh hai (Quyền Dạ Khiên): [Cấm túc là đúng rồi, đáng đời! Anh cả, anh thay bọn em dạy bảo tử tế con bé không nghe lời này, không cần nể tình]
Tô Duệ: [Đồng ý.]
Trình Hiến: [+1]
Nam Mẫn: “…”
Phản bội!
Nam Mẫn cứ vậy bị cấm túc trong lâu đài Modu.
Anh cả đang tức tận đỉnh đầu, cô không dám chọc vào anh, các anh cũng không giúp được, cô chỉ yên tĩnh ở trong phòng, làm một tiểu công chúa không ra khỏi cổng, không bước tới cửa một bước.
Cô biết anh cả đang giận cái gì, đối với cô, điều quan trọng nhất là báo thù cho bố mẹ, bất luận là Kiều Lãnh hay Tiêu Ân, cô đều không muốn bỏ qua.
Nhưng với các anh, đương nhiên báo thù rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của cô.
Cho dù vì không để bọn họ lo lắng, cô cũng không nên đặt mình vào nguy hiểm.
Nghĩ thông những điều này, lòng Nam Mẫn cũng bình lặng hơn.
Trong lúc nhàm chán, cô suy nghĩ nên tặng Ngôn Uyên quà cảm ơn gì mới tốt, vừa hay Robert mua được một miếng ngọc rất đẹp từ chợ bán ngọc của người bạn, lấy cho Nam Mẫn xem.
Nam Mẫn nhìn thấy miếng ngọc hình bầu dục, liền có linh cảm, lập tức xin anh ta: “Bao nhiêu tiền, tôi mua!”
Robert không lấy tiền của cô, muốn bảo cô viết giúp anh ta một bức tranh chữ Trung Quốc.
“Anh cả viết chữ bằng bút lông cũng rất đẹp, sao anh không bảo anh ấy viết cho anh một bức?”
Nam Mẫn trải giấy tuyên, vừa chọn bút vừa hỏi Robert.