Mưa như trút nước, khiến cả thành phố Nam ẩm ướt, trời vào thu, thời tiết cũng lạnh dần.
Nam Mẫn gần như cả đêm không ngủ, cô ngồi bên cửa sổ, người quấn một lớp khăn choàng, ngắm màn mưa như trút nước rào rào bên ngoài, rất muốn ra ngoài tắm mưa sảng khoái một trận.
Dưới đất bày hai chai rượu Tây, Irish Whiskey có nồng độ cồn rất cao.
Thực ra tửu lượng của cô không tốt, uống một chút đã dễ say, say rồi dễ làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng hôm nay không biết tại sao, càng uống càng tỉnh táo.
Thực ra cô muốn uống say, say rồi thì ngủ.
Lúc tỉnh quá buồn.
Nỗi buồn này đến rất kỳ lạ.
Giống như trái tim ngâm trong nước ép mướp đắng, đắng không tả xiết, trong lòng, trống rỗng không tả xiết.
Trái tim vốn nặng trĩu, dường như đột nhiên bị người ta đào trống rỗng, gió thổi vào không ngừng, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng gió vù vù, trong lòng bay bay dập dờn.
Thổi qua thổi lại, khiến một ngăn tâm thất cũng đau đớn giật theo.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Lộc Dư thò đầu vào, trên tay còn bưng một cái khay.
Phía sau anh là ta các bóng hình thò cổ sâu vào trong.
Vừa đẩy mở cửa, mùi rượu nồng nặc trong phòng khiến các anh cùng cau mày.
“Vào đi”, Lý Vân đứng phía sau đẩy Bạch Lộc Dư một cái.
Bạch Lộc Dư bưng cái khay đi về phía Nam Mẫn, e dè cẩn thận nói: “Tiểu Lục, đừng uống nhiều rượu như vậy, rất khó chịu, uống chút nước mật ong làm ấm dạ đi”.
Hạ Thâm và Lý Vân đi vào theo: “Đúng thế Tiểu Lục, chỉ uống rượu thôi làm sao được, ăn một chút đi”.
Quyền Dạ Khiên lặng lẽ theo phía sau, không nói gì, nhìn sắc mặt tái nhợt của em gái, cau chặt mày.
Nam Mẫn cũng không phớt lờ, quay đầu qua, nhìn các anh, thờ ơ mở miệng.
“Em không đói, đói thì sẽ ăn”.
Các anh chẳng còn cách nào, cũng không tiện ép cô, cùng quay đầu nhìn sang anh cả đi vào sau cùng.
Lạc Quân Hành nói: “Để đó đi, anh trông cho em ấy ăn”.
Anh ta xua tay, đám người Bạch Lộc Dư không yên tâm nhìn Nam Mẫn một cái, rồi đều ra ngoài.
Trong lòng mấy người cũng nặng trĩu.
Cái chết của Dụ Lâm Hải khiến Nam Mẫn giống như người máy hở điện, mặt trời nhỏ của họ buồn sầu, cả nhà cũng trở nên lạnh lẽo, có cảm giác bí bách khó tả.
Tất cả giống như trở về ba năm trước, lúc mẹ và bố qua đời vì tai nạn giao thông.
Phải gần một tháng, đôi mắt của Nam Mẫn đỏ bừng, sưng húp.
Cái chết, đã dựng thành từng tòa núi khó mà vượt qua trong lòng cô, khiến trái tim nhiệt huyết của cô cũng đóng băng.
Bọn họ đều biết, trong cuộc sống của em gái, Dụ Lâm Hải đóng vai trò thế nào.
Bọn họ đều nhớ, Tiểu Nam Mẫn nhắc đến Dụ Lâm Hải từng hào hứng thế nào, giống như anh là giấc mộng của cô, là ánh sáng trong cuộc đời cô.
Đương nhiên họ cũng ghen, cũng không chỉ một lần trêu chọc cô, nhưng họ cũng thật lòng hy vọng cô có thể hạnh phúc.
Có người cả đời cũng không thể có tình yêu, cho nên có một người mà mình yêu thật lòng, đương nhiên là một sự may mắn.
Cho nên lúc Dụ Lâm Hải gặp tai nạn giao thông, cô thiết kế vở kịch ‘chết giả’ để đến thành phố Bắc, không ngần ngại gả cho anh, bọn họ vốn phản đối, nhưng ngăn cản không đủ kiên quyết.
Nếu sớm biết sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù là cô sẽ hận họ, họ cũng quyết không đồng ý để cô ở bên anh ba năm đó.
Chỉ đáng tiếc không có nếu, thời gian cũng không quay trở lại, có lẽ đây chính là số phận.
Trong lòng Bạch Lộc Dư cũng chua xót: “Nói thật, em cũng rất buồn. Tuy Dụ Lâm Hải không tốt với Tiểu Lục của chúng ta trong đoạn hôn nhân đó, nhưng lúc còn sống anh ta cũng thực sự muốn bù đắp, còn bỏ tính mạng…”
Anh ta nghẹn họng, không nói tiếp được nữa.
Trong đôi mắt của Lý Vân ẩn chứa ánh thương cảm: “Có lẽ, anh ta muốn dùng cách này để bù đắp. Nhưng người chết không thể sống lại, cái giá bỏ ra quá lớn, thực ra bọn họ có thể làm lành”.
Quyền Dạ Khiên hít mạnh một hơi thuốc, trong đôi mắt hiện lên âm ảnh.