Dụ Lâm Hải đứng ở cửa phòng số 88 hồi lâu, anh chậm rãi giơ tay lên gõ cửa.
Cửa từ trong mở ra, khi Ngôn Uyên nhìn thấy Dụ Lâm Hải đứng ở cửa, chân mày anh ta khẽ nhướn lên, chậm rãi gọi tên anh: “Anh Dụ”.
Anh ta không hỏi anh có chuyện gì, chỉ nghiêng người, giơ tay: “Mời vào”.
Dụ Lâm Hải khẽ gật đầu, đi vào.
Phòng số 88 ở Vân Thủy Gian là chỗ ở chuẩn bị cho mấy anh em Bạch Lộc Dư Nam Mẫn, Bạch Lộc Dư và Nam Mẫn là hai người ở nhiều nhất, những anh khác đến thành phố Nam có lúc sẽ ở khu vườn Hoa Hồng, có lúc ở Vân Thủy Gian.
Căn phòng rộng lớn có ba ngủ một khách, phòng ngủ chính được Nam Mẫn chiếm, chất đầy đồ của cô, hai phòng ngủ thứ dọn dẹp rất ngăn nắp, Ngôn Uyên ngủ ở một căn phòng gần ban công.
Mời người vào, Ngôn Uyên nhàn nhạt hỏi: “Uống chút gì không?”
“Đều được”.
“Bia?”
“Được”.
Hai lon bia mở ra, hai người đàn ông không hẹn mà cùng xoa xoa chỗ miệng chai.
Hai mắt nhìn nhau, Ngôn Uyên hỏi: “Anh Dụ mắc bệnh sạch sẽ?”
Dụ Lâm Hải: “Không có, chỉ là rối loạn ám ảnh cưỡng chế”.
Ngôn Uyên khẽ mỉm cười: “Tôi cũng vậy”.
Hai người đồng thời cầm lon bia trong tay, im lặng uống.
Không có nhiều lời để nói, mãi đến khi uống nửa lon bia xuống bụng cũng không mở miệng, nhưng lại không cảm thấy lúng túng, cứ ngồi im lặng như vậy.
Mỗi người nghĩ về chuyện của riêng mình.
Một lúc sau, vẫn là người không mời mà tới Dụ Lâm Hải mở miệng trước: “Lần này anh Ngôn đến Hoa Hạ là vì chuyện của Kiều Lãnh?”
Ngôn Uyên nâng đôi mắt màu xám tro lên nhìn Dụ Lâm Hải.
Anh ta không trách về sự đường đột của anh, cũng không ngạc nhiên vì mục đích anh đến đây, ngược lại rất khen ngợi anh, bởi vì như vậy sẽ tiết kiệm thời gian, không cần tốn nhiều miệng lưỡi.
Anh ta cũng trực tiếp nói với anh: “Tôi quay về Hoa Hạ để giỗ tổ. Đến thành phố Nam là được người khác nhờ vả”.
Con ngươi đen nhánh của Dụ Lâm Hải khẽ co rút: “Được Nam Mẫn nhờ?”
Ngôn Uyên gật đầu: “Xem như là vậy”.
Ý của Lạc Quân Hành cũng là ý của Nam Mẫn, không khác gì nhau.
Lòng Dụ Lâm Hải vang lên tiếng lộp cộp.
“Ờ”.
Anh lại ngửa cổ uống 1/4 lon bia, ngón tay thon dài bóp cái lon, phát ra tiếng ‘két két’.
Ngôn Uyên ngước mắt lên, nhìn ra nội tâm của Dụ Lâm Hải, mắt anh ta khẽ rủ xuống.
“Anh vẫn còn rất quan tâm cô ấy”.
Anh ta không sợ hãi thần quỷ nói ra câu này.
Dụ Lâm Hải đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, đối diện với đôi mắt thâm sâu của anh ta, bên trong không có xen lẫn bất kỳ châm chọc hay đùa cợt, nhưng lại nhìn đến mức không thể trốn tránh.
Anh thú nhận không chút kiêng dè: “Phải, tôi rất quan tâm cô ấy”.
“Nếu quan tâm, tại sao không giữ lấy cô ấy?”
Ngôn Uyên tra hỏi rất cặn kẽ: “Theo như tôi biết, hai người đã ly hôn”.
Trái tim đầy lỗ thủng lại bị đâm thêm một nhát, vốn dĩ cho rằng đã tê dại, không ngờ vẫn còn đau.
“Phải”.
Cổ họng Dụ Lâm Hải nghẹn cứng: “Bởi vì quyết định sai lầm của tôi đã khiến cô ấy tổn thương, cũng tự tay đẩy cô ấy ra khỏi thế giới của tôi”.
Ngoại trừ người thân thiết biết chuyện giữa anh và Nam Mẫn đã trải qua, cho đến bây giờ anh chưa từng chủ động nhắc đến với người khác, trước kia cảm thấy không cần thiết, sau này… mỗi lần nhắc đến cũng khiến anh cảm thấy lòng đau như cắt.
Anh là người không thích nhớ lại quá khứ, cũng không lưu luyến quá khứ, nhưng bây giờ anh chỉ ước bản thân có thể sống lại, quay trở về ba năm sáu tháng trước, sống lại bên Nam Mẫn một lần nữa.
Nếu có thể sống lại, anh nhất định sẽ không khốn nạn như vậy, anh sẽ đối xử với cô thật tốt, dù phải móc tim móc phổi ra cũng sẽ đối tốt với cô.
Giống như ba năm qua cô đã toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình.
Sau khi ly hôn với Nam Mẫn, nửa năm qua, anh khổ cực theo đuổi cô.
Người ta nói trên đời này không có sự đồng cảm thực sự, nhiều chuyện chỉ có thể tự mình trải qua mới hiểu được, khi mối quan hệ tình cảm giữa anh và Nam Mẫn thay đổi, anh mới thật sự hiểu được tình cảm của cô.
“Yêu một người vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng điều kiện tiên quyết của niềm vui ấy là người anh yêu cũng vừa hay yêu anh”.
Ánh mắt Dụ Lâm Hải ảm đạm: “Nếu không, đây chỉ là tình yêu khổ sở một bên phải trả giá, người anh yêu không yêu anh, vậy thì sẽ trở thành một chuyện rất khổ sở”.
Tình cảm là một thứ khó tiêu nhất, nó ngoan cường, nhưng cũng rất yếu ớt.