…
Trên chiếc giường lớn êm ái, Trác Nguyệt nằm trong lòng Thẩm Lưu Thư, sờ cái bụng phẳng lì của mình.
“Nếu em mang thai thật thì tốt rồi, anh Thư, em thật muốn sinh một đứa con của chúng ta”.
Thẩm Lưu Thư dựa trên đầu giường, trầm mặc hút thuốc, không nói gì.
Trác Nguyệt chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình: “Trước đây em rất sợ sinh con, so với sợ đau thì em còn sợ già, sợ xấu hơn. Sau khi phụ nữ sinh con xong, cái bụng sẽ trở nên rất kinh khủng”.
Thẩm Lưu Thư nghĩ thầm, thực ra cũng không kinh khủng như vậy.
Ông ta nhớ khoảng thời gian Phượng Kiều mang thai, cũng mắc chứng khủng hoảng trước sinh, sợ đau, sợ con sinh ra không được khỏe mạnh.
“Ông xã, chẳng may em xấu đi thì làm thế nào? Nghe nói sẽ bị rạn da”.
Ông ta áp lên bụng như quả cầu da của bà, dịu dàng dỗ dành: “Không sợ, vợ của anh làm sao có thể xấu được chứ? Cho dù trên mặt em đầy vết rỗ nám, cũng đẹp hơn phụ nữ khác một vạn lần!”
“Anh tránh ra!”, Phượng Kiều đẩy ông ta ra: “Anh mới đầy vết rỗ nám ấy”.
Ông ta mặt dày áp đến: “Được, chỉ cần em và cục cưng có thể bình an, cho dù mặt anh mọc đầy rỗ nám, anh cũng nhận”.
Khi Phượng Kiều sinh con thì bị khó sinh, bà gào khóc bên trong, ông ta ở bên ngoài, suýt xông vào trong phòng mổ.
Cho đến khi bà gạt bỏ được mọi khó khăn sinh con ra, được đẩy ra khỏi phòng mổ trong tình trạng kiệt sức rã rời, ông ta nắm tay của bà, không ngừng hôn bà, thề thốt cả đời sẽ đối xử tốt với bà và con.
Lời thề ban đầu, ông ta đều nhớ từng chữ, nhưng rốt cuộc sau này đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên quên hết?
“A Thư, A Thư!”
Trác Nguyệt gọi liên tục khiến Thẩm Lưu Thư hoàn hồn lại, trong mơ hồ, ông ta nhìn kỹ lại, phát hiện người bên cạnh đã thành người khác.
Người mà ông ta buông lời thề thốt không ở bên cạnh.
“Anh làm sao thế?”
Trác Nguyệt ngồi dậy, vỗ lên mặt của Thẩm Lưu Thư, không biết tại sao, ông ta thất thần khiến bà ta căng thẳng khó hiểu, ngay cả vừa nãy làm chuyện đó, ông ta cũng không cao hứng lắm.
Bà ta ghé đến, hôn lên mặt ông ta, hôn lên môi ông ta: “Hay là chúng ta thêm lần nữa?”
Thẩm Lưu Thư lại quay mặt sang một bên, nhẹ nhàng đẩy bà ta khỏi người, lật người xuống giường: “Anh phải đi rồi”.
Trác Nguyệt chỉ cảm thấy như bị dội gáo nước lạnh vào mặt.
Bị dội đến lạnh thấu tim.
Nhìn Thẩm Lưu Thư mặc quần áo, bà ta xuống giường, ôm ông ta từ phía sau, cất giọng nghèn nghẹn: “A Thư, có phải anh chê em rồi không?”
“Đâu có, em nghĩ nhiều rồi”.
Thẩm Lưu Thư định gạt tay của Trác Nguyệt ra, bà ta lại ôm chặt ông ta, không chịu buông tay: “Anh đừng đi, ở lại với em, được không?”
“Anh còn có việc…”
“Công việc đâu quan trọng bằng con?”
Trác Nguyệt xoay đến trước mặt Thẩm Lưu Thư, ngẩng mặt nhìn ông ta: “Em nói thật đấy, A Thư, chúng ta sinh con đi, em vẫn chưa hết kinh, vẫn có thể sinh con!”
Thẩm Lưu Thư cúi mắt, ung dung nhìn bà ta: “Chẳng phải em từng nói với anh, bác sĩ nói em không thể có con được nữa sao?”
“Em nói lúc nào…”
Trác Nguyệt ngẩn người, sau đó nghĩ đến trước đây mình từng phá thai, lúc đó bà ta vì để Thẩm Lưu Thư chịu trách nhiệm với bà ta, hổ thẹn với bà ta, hình như thực sự đã nói như vậy, suýt thì quên mất.
“Đúng”, bà ta đảo mắt, vội vàng tìm cớ: “Nhưng bây giờ y học phát triển như vậy, nói không chừng em lại có thể thì sao”.
Thẩm Lưu Thư thấy hết vẻ mặt thay đổi của bà ta: “Không cần đâu”.
Ông ta nói giọng nhàn nhạt, không có chút cảm xúc: “Anh có con trai, anh cũng không thiếu con. Nếu em muốn sinh con, có lẽ chỉ có một cách, chúng ta chia tay đi”.
Thẩm Lưu Thư giật bàn tay tóm áo ông ta của bà ta ra, đi giày, cũng không quay đầu bỏ đi.
Cùng với tiếng đóng cửa, cả người Trác Nguyệt run lên dữ dội.
Tại sao?
Sao lại thế này?
Ông ta không cần bà ta nữa ư?
…
Nghe thấy ba chữ “Thẩm Lưu Thư”, Nam Mẫn tức giận thay Dụ Phượng Kiều.
“Em không muốn nghe chuyện của đôi tiện nam nữ đó”.
Nam Mẫn nói: “Giám đốc sở Vương đó, có lai lịch thế nào?”