Nam Lâm lớn đến vậy rồi, đây là lần đâu tiên đến tập đoàn Nam thị, nhìn tòa nhà cao sừng sững, đại sảnh sạch sẽ ngăn nắp, và nhân viên làm việc khéo léo có trật tự, trái tim nhỏ liền loạn nhịp.
Những chỗ Nam Mẫn đi đến, mọi người đồng loạt khom lưng chào hỏi cô, Nam Mẫn khẽ gật đầu, mắt nhìn thẳng, hiên ngang tự tại.
Nam Lâm đi theo phía sau cô, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và khâm phục, giống như fan hâm mộ.
Đi vào văn phòng, Nam Mẫn gọi Nam Lâm: “Cứ ngồi tự nhiên, em uống gì?”
Nam Lâm vội nói: “Uống gì cũng được, nước lọc cũng được”.
Trợ lý hành chính đã đun sẵn nước nóng, gõ cửa đi vào, rót một cốc nước ấm cho Nam Lâm, chuẩn bị cho Nam Mẫn một ly café.
Sau đó Cố Hoành đi vào, nhìn Nam Lâm, khẽ ngẩn người: “Ấy? Em gái này, hình như tôi gặp ở đâu rồi”.
Nam Lâm đứng lên, nhìn qua Nam Mẫn, rất căng thẳng.
Nam Mẫn mở máy tính, bưng café uống một ngụm, trừng mắt với Cố Hoành một cái, cất giọng điệu Giả Bảo Ngọc, giới thiệu họ với nhau: “Đây là trợ lý tổng giám đốc của tôi, Cố Hoành. Em ba của tôi, Nam Lâm”.
“Thì ra là cô ba”.
Cố Hoành cười đi đến: “Cô học trường đại học S phải không, trong lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập trường, tôi về trường một lần, lúc đó cô còn thay mặt tân sinh viên lên phát biểu, tôi không nhớ nhầm chứ?”
Nam Lâm xấu hổ gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, làm sao cô ta có thể không biết Cố Hoành chứ.
Đó là bạn học cùng trường nổi tiếng trong bảng xếp hạng danh nhân trường đại học S, học hơn cô ta bốn khóa.
Năm cô ta nhập học, anh ta vừa tốt nghiệp, bỏ qua cơ hội gặp gỡ một cách hoàn hảo, tuy Cố Hoành đã ra trường, nhưng đại học S chỗ nào cũng là truyền thuyết của anh.
Có những người sinh ra đã chói lóa, là ngôi sao sáng trên bầu trời, chỉ có ngắm nhìn, ngưỡng vọng từ xa.
Không ngờ ngôi sao sáng này đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.
“Chào sư huynh Cố”.
Cố Hoành cười tươi rói: “Không cần khách sáo như vậy, gọi anh là được”.
Anh… khuôn mặt Nam Lâm lại đỏ lên mấy phần.
Nam Mẫn nghe hai người nói chuyện, thản nhiên “ồ” một tiếng: “Suýt nữa tôi quên, anh cũng học đại học S, sau này học lên bằng thạc sĩ mới ra nước ngoài”.
“Đúng thế”.
Cố Hoành để một chồng tài liệu dày lên bàn, từ từ thở ra: “Nghĩ thế nào tôi cũng là một học sinh xuất sắc, bao nhiêu giáo sư nổi tiếng muốn giữ tôi lại làm nghiên cứu, sao lại lưu lạc đến chỗ này chứ?”
Nam Mẫn ngước mắt: “Sao, đi theo tôi thiệt thòi cho anh hả? Bây giờ anh có thể đi mà, không ai cản anh”.
Cố Hoành nhe răng cười: “Đừng, tôi chỉ là người thường, kiếm tiền mới là quan trọng nhất với tôi, ai bảo tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ nghịch ngợm mười tuổi còn đang đợi nuôi dưỡng chứ?”
“Được rồi, đừng ở đây ca thán nữa”.
Nam Mẫn dặn dò anh ta: “Có hai việc cần anh đi làm. Thứ nhất, anh sắp xếp vị trí thực tập của trợ lý thiết kế trong công ty trang sức Nam thị cho Nam Lâm. Thứ hai, lập một bản hợp đồng, buổi chiều ký kết dự án trường đua ngựa với tập đoàn Dụ thị”.
Lúc nghe thấy công việc thứ nhất, Cố Hoành còn quay đầu nháy mắt với Nam Lâm, nghe thấy chuyện thứ hai, khuôn mặt anh ta lập tức dừng lại ở biểu cảm đó, quay đầu nhìn qua Nam Mẫn.
“Cái gì? Dụ thị?”
Cố Hoành đầy vẻ kinh ngạc và hóng hớt: “Cô làm lành với giám đốc Dụ rồi à?”
Nam Lâm còn đang suy nghĩ câu nói “dưới có con nhỏ nghịch ngợm mười tuổi cần nuôi dưỡng” của Cố Hoành, lại nghe thấy hai chữ “làm lành”, không khỏi mở to con mắt.
Làm lành?
Chẳng lẽ người ngồi trong xe là bạn trai cũ của chị cả?
Nam Mẫn cau mày: “Kêu cái gì”.
Cố Hoành vội bơn bớt lại, hai tay đặt lên nhau phía trước người: “Xin lỗi, tôi kích động quá”.
Nam Lâm vừa thấy tình hình không ổn, vội tiến lên trước nói: “Chị cả, em không làm phiền chị làm việc nữa, cho sư huynh Cố đưa em đến công ty trang sức Nam thị đi, để em tiện làm quen trước”.
“Ừm”, Nam Mẫn nhàn nhạt nói: “Có gì không hiểu em cứ hỏi anh ta, đến bên đó thì khiêm tốn chút, nói ít, làm nhiều”.
Nam Lâm ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, chị”.
Sau đó bàn tay nhỏ kéo tay áo của Cố Hoành, Cố Hoành quay đầu nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ta, thầm buồn cười: Không hổ là sư muội nhà mình, còn biết bảo vệ anh ta.
…
Dụ Lâm Hải xuống khỏi chiếc giường ở trong căn nhà thuê dài hạn của Phó Vực ở Thủy Vân Gian.
Không biết có phải trong xe đợi cả một đêm ngủ không ngon không, đầu óc ong ong, ồn ào như giống như vũ trường.
Lời của Nam Mẫn không ngừng vang vọng bên tai anh, kể cả vẻ mặt khi cô nói chuyện, và đáy mắt đó, tất cả mọi thứ đều khiến anh khó mà quên được.
Cô nói, cô đã không còn yêu anh nữa.
Khóe miệng Dụ Lâm Hải hiện lên nụ cười khổ, bất kể là ai, bị anh đối xử lạnh nhạt ba năm, tình yêu có nồng cháy đi nữa cũng sẽ lạnh lòng.
Càng huống hồ là cô cả nhà họ Nam kiêu ngạo tự trọng.
Nhưng nghĩ cũng biết, khi anh đề nghị ly hôn với cô, cô đứng trước mặt anh, nước mắt chảy dài hỏi anh: “Có thể đừng ly hôn không?’, lúc đó, cô đã đánh cược toàn bộ lòng tự tôn của mình.
Chỉ tiếc rằng, lúc đó mình như bị đánh mất lương tâm, trong mắt chỉ có Trác Huyên, không nhìn thấy người phụ nữ khác.
Biết rõ mình tàn nhẫn, nhưng vẫn quyết định đau dài chi bằng đau ngắn, tàn nhẫn chém đứt cuộc hôn nhân giữa họ.
Nhưng bây giờ anh lại hối hận.
Còn người phụ nữ luôn lặng lẽ chờ đợi phía sau anh, thật lòng với anh, đã không còn muốn dừng chân vì anh.
Tất cả đều là anh tự làm tự chịu, có thể trách được ai?