“Khóc thành như vậy, em là con nít lên ba hả?”
Nam Mẫn đỏ hồng hai mắt, khẽ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Anh mới lên ba đấy”.
Biết cãi lại rồi, xem ra đã sống trở lại rồi.
Đôi mắt màu xanh của Lạc Quân Hành lấp lánh ý cười, lấy một chiếc khăn tay màu xanh da trời trong túi áo vest ra đưa cho Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhận lấy, lau đi nước mắt và nước mũi, miệng vẫn còn khẽ chu.
Lạc Quân Hành khẽ nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Đồ mít ướt”.
Anh ta đưa điện thoại vệ tinh cho Nam Mẫn, nói: “Gọi điện thoại báo bình an cho đám khỉ già và đám khỉ con đang nhảy tưng tưng ở nhà đi”.
Nam Mẫn ngoan ngoãn đáp lời, cầm lấy điện thoại vệ tinh gọi điện báo bình an cho các bố và các anh.
Nhóm Quyền Dạ Khiên sắp phát điên rồi, sau khi biết máy bay gặp phải sự cố, cả đám đã chuẩn bị lên máy bay lao thẳng sang nước Y tìm em gái, nhưng bị Lạc Quân Hành ngăn cản.
Nghe được tin bình an của Nam Mẫn, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
—
Các tiếp viên hàng không đã được Lạc Quân Hành cử người đưa về, máy bay được vớt từ dưới sông biển Ranau lên.
Cơ trưởng Ngôn Uyên cũng phải trở về để báo cáo công tác, còn phải phối hợp với cơ quan có thẩm quyền để điều tra.
Lạc Quân Hành không trò chuyện với Ngôn Uyên quá nhiều, thậm chí quan hệ của họ cũng có vẻ không thân thiết lắm, nhưng Nam Mẫn đứng bên cạnh nhìn, không hiểu tại sao giữa hai người họ lại có sự ăn ý khó tả.
Lúc đi, Ngôn Uyên và Nam Mẫn vẫy tay chào tạm biệt: “Tạm biệt nhé, bé Nam Mẫn!”
“Cơ trưởng Ngôn”.
Nam Mẫn lên tiếng gọi anh ta lại, đối mặt với đôi mắt lấp lánh ánh tím khói của anh ta, nói: “Quyển sách “Tình yêu thời thổ tả” đó, hôm nào tôi gửi quyển khác cho anh”.
“Không cần”.
Ngôn Uyên bỗng nhiên vỗ ngực, cười khẽ: “Còn mà”.
“…”
Nam Mẫn khá ngạc nhiên.
Anh ta bỏ quyển sách đó trong người ư?
Ngôn Uyên đã được những người tới đón mình đưa đi mất.
Lạc Quân Hành khẽ nhướng mày: “Tình yêu thời thổ tả?”
“À”, Nam Mẫn giải thích: “Em có mang một quyển sách, định ngồi trên máy bay xem lại thì bị cơ trưởng Ngôn mang đi mất”.
Đôi mắt màu xanh của Lạc Quân Hành khẽ lóe lên: “Sách của Nam Mẫn, không cho người ngoài mượn cơ mà?”
“Thế nên em trực tiếp tặng cho anh ấy rồi”, Nam Mẫn nói hết sức hợp lý.
Lạc Quân Hành gật đầu: “À”.
“A!”
Nam Mẫn bỗng nhiên hét to một tiếng.
Nói tới thư cô lại nhớ tới một thư khác.
“Chuyện gì thế?”
Lạc Quân Hành nhíu mày, sao con bé này trưởng thành rồi mà vẫn giống y như hồi nhỏ vậy, cứ bất chợt làm ầm lên ấy.
Nam Mẫn trợn tròn đôi mắt to đầy vô tội, nhìn chằm chằm Lạc Quân Hành, khóe miệng giật giật, vẻ mặt như muốn khóc lên: “Anh cả… Bản kiểm điểm của em vẫn còn trên máy bay”.
Mà chiếc máy bay đó thì đã được cơ quan có thẩm quyền vớt lên, chở đi rồi.
Quan trọng nhất là cái ba lô của cô không có chống thấm nước!
Thế nên bản kiểm điểm ba ngàn chữ cô vất vả vắt nát óc viết ra cứ thế… Tiêu tùng…
Lần này thì Nam Mẫn thật sự rất muốn khóc.
Bản kiểm điểm của cô!
Đôi mắt xanh của Lạc Quân Hành lẳng lặng nhìn cô, dường như không mấy tin tưởng: “Em viết thật hả?”
“Em viết thật mà! Thật đó!”
Nam Mẫn chân thành hơn bất kỳ lúc nào trên đời, bắt đầu cà lăm: “Anh phải tin em, anh… Anh cơ trưởng Ngôn tận mắt nhìn thấy em viết mà, không tin thì anh đi hỏi anh ấy xem!”
Lạc Quân Hành nhìn cô luống cuống như gà mắc thóc, lòng thầm buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn không chút gợn sóng.
“Ngôn Uyên nhìn thấy em viết hả?”
“Đúng vậy!”
Nam Mẫn nói: “Anh ấy có thể làm chứng cho em”.
“Ừm”.
Lạc Quân Hành hút một hơi xì gà, mùi thuốc lá xộc vào mũi, giọng nói đầy cuốn hút nhẹ nhàng thong thả hỏi: “Viết cái gì thế, có còn nhớ không?”
“…”
Nam Mẫn nhớ tới ba ngàn chữ được cô chắp vá tứ lung tung lại, lập tức chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn thề thốt nói: “Nhớ… Nhớ chứ”.
“Thế thì về đọc cho anh nghe”.
Nam Mẫn: “Hả?”
Thế thì làm khó cô quá rồi.
“Hay là…”, cô kiên trì đề nghị: “Để em viết lại một bản nữa nha”.
Lạc Quân Hành nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn lại sợ hãi của em gái, lúc này mới khẽ cong môi, cười sờ đầu cô: “Con bé ngốc này, biết lỗi rồi chứ gì, lần sau rút kinh nghiệm, tạm miễn cho em cái bản kiểm điểm đấy”.
“Thật ư?”, Nam Mẫn nghe nói được miễn viết bản kiểm điểm thì vui vẻ nhảy dựng lên: “Ai da! Anh cả muôn năm!”
Lạc Quân Hành cong môi, nhìn em gái nhỏ hoạt bát sôi nổi trước mặt mình, cảm thấy thời gian như quay về những ngày tháng trước đây.