Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Mẫn thấy thế thì không nhịn được mà cười.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng biết cảm giác đu CP tại hiện trường là thế nào rồi, trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau đúng là bổ mắt.

Thư Anh dán sát vào người Hạ Thâm, mặt không khỏi nóng bừng, bị Nam Mẫn cười như thế, mặt cô ta cũng đỏ lên, trợn mắt nhìn cô, mặc dù không có sức uy hiếp nào: “Cô cười cái gì?”

“Cười các người vương vấn không dứt, tình cảm rất sâu đậm”.

Vẻ mặt Nam Mẫn hiện lên ý cười, Hạ Thâm quở trách cô: “Em gái!”

“Được rồi, không đùa với hai người nữa”.

Nam Mẫn xua tay, cảm thấy mình nên dừng trêu thôi, sau đó lại nói với Thư Anh: “Cô Thư Anh, có chuyện này, tôi nghĩ vẫn nên giải thích với cô một chút, so với cô, tôi nghĩ mình giống anh ba hơn”.

Cô nhìn Hạ Thâm, cố ý nói: “Mặc dù bọn tôi không cùng họ nhưng lại là cùng một mẹ, nếu hai bọn tôi ở bên nhau thì sẽ gọi là loạn luân, thế nên cô không cần ghen với tôi đâu”.

Nghe thế Thư Anh trợn tròn mắt, ngơ ngác, không dám tin nhìn Hạ Thâm.

“Hai người… là anh em ruột thật à?”

Hạ Thâm mấp máy môi, vừa định giải thích đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Tống Kiêu chạy ra từ sảnh tiệc, vội vàng chạy đến: “Anh Thâm, chị Anh, không hay rồi, có chuyện rồi”.

Thư Anh đẩy Hạ Thâm ra, lấy lại vẻ bình tĩnh hỏi: “Sao thế Tống Kiêu?”

“Tư Đạc, Tư Đạc…”



Nam Mẫn bước nhanh hơn, khi Tống Kiêu chạy đến, trong phòng vang lên tiếng đánh nhau, sau đó là tiếng hét thê thảm.

“A….”

Không chần chừ gì thêm, Nam Mẫn bước đến đạp cửa.



Cánh cửa bật ra, cảnh tượng trước mắt khiến Nam Mẫn trợn tròn mắt, Tống Kiêu ngạc nhiên há hốc miệng, hét lên: “Tư Đạc!”

Trong phòng là một đống lộn xộn.

Một người đàn ông đã cởi thắt lưng, quần tụt một nửa đang bụm chỗ chí mạng của phái nam cuộn tròn trên giường, trong phòng còn hai người đàn ông mặc đồ đen, một người giơ camera, người còn lại cầm dùi cui điện.

Mà về Tư Đạc, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lạnh lẽo, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, máu đỏ tươi nhỏ dài từ thái dương, khóe miệng cũng có chút tơ máu.

Trong tay anh ta đang cầm một chai rượu vỡ, đầu nhọn sắc bén đang chĩa về phía tên tay sai cầm dùi cui điện, ánh mắt u ám hiện lên tia tàn nhẫn, muốn liều chết cùng với đối phương.

Nam Mẫn vừa bước vào là đã biết ngay xảy ra chuyện gì.

Cô bình tĩnh cởi áo khoác, nói với Tống Kiêu: “Đóng cửa”.

Tống Kiêu đáp một tiếng rồi đóng cửa lại.

Mấy tên tay sai không ngờ sẽ có người xông vào, bèn cầm dùi cui điện chỉ vào Nam Mẫn: “Cô là ai…”

“Tôi là tổ tông của anh”.

Nói rồi, Nam Mẫn ném áo choàng trong tay trúng vào mặt tay sai, ngay sau đó, dùi cui điện rơi vào tay Nam Mẫn, cô không hề do dự mà kích điện tay sai.

Tay sai đó bị dùi cui điện đánh trúng, cả người giật lên vài cái rồi ngã xuống đất.

“Cô Tống, cẩn thận!”

Tống Kiêu hét lên.

Một tên mặc đồ đen cầm máy quay, xách dùi điện muốn đánh lén Nam Mẫn, nhưng Nam Mẫn như có thêm con mắt đằng sau, Tống Kiêu vừa hét xong, một chân của cô đá cao lên đỉnh đầu, eo hạ xuống, đá trúng tên kia.

Tên mặc đồ đen choáng vàng, thịt trên mặt rung lên, cơ thể Nam Mẫn như được gắn thêm lò xo, một chân khác cũng bay lên kẹp vào cổ hắn.

Toàn thân lộn nhào một cái trong không trung.

Tống Kiêu trợn mắt há mồm nhìn người mặc đồ đen đang bị buộc phải xoay vòng vòng, sau đó lại lảo đảo ngã xuống đất, không còn chút sức lực nào để đánh trả.



Cậu ta ngạc nhiên, cả người dính sat ván cửa như thạch sùng.

Trong thoáng chốc, Nam Mẫn đã giải quyết xong hai tay sai vừa cao lớn vừa khỏe mà chẳng tốn nhiều sức.

Đây… đây, đây… cô ấy, cô ấy, cô ấy… là phó tổng giám đốc bình thường thật sao?

Nhưng mái tóc giả của Nam Mẫn không được cài chắc nên sau mấy cú đánh vừa rồi, nó đã lệch khỏi vị trí, cô giơ tay lên chỉnh lại mà thấy không ổn nên gỡ xuống luôn, sau đó lại chỉnh lại mái tóc ngắn dày đen của mình.

Cô cũng tháo mắt kính, trở tay cài ra sau gáy.

“Sếp… sếp Tống”.

Tống Kiêu ngây người, chạm vào ánh mắt của Nam Mẫn, cậu ta cũng run rẩy giơ tay lên chỉ vào dưới khóe miệng cô: “Nốt ruồi của cô… rớt, rớt rồi kìa!”.

“Ồ”, Nam Mẫn sờ vào nốt ruồi giả đó, vẫn còn muốn dán vào nhưng keo đã không còn, không dính nữa.

Cô tìm thùng rác nhưng không chẳng thấy đâu, vì thế tiện tay nhét vào trong mũi tay sai.

Tống Kiêu: “…”


Cậu ta cảm thấy dường như mình mới xem một đoạn phim khoa học viễn tưởng, sao mà hoang đường như thế?


Hơi thở của Tư Đạc vừa gấp gáp vừa yếu ớt, trong màn sương mờ ảo, anh ta như thể nhìn thấy một tiên nữ giáng trần… không, không phải là tiên nữ mà là nữ anh hùng thạo võ biết cải trang.


Anh ta đã không còn đứng vững nữa, chân mềm nhũn khuỵu xuống đất, lúc sắp ngã lên mảnh thủy tinh vỡ nát thì có người đỡ anh ta lại.


Nam Mẫn nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ Tư Đạc, tránh để đầu gối anh ta lâm vào thảm cảnh bê bết máu.


Tống Kiêu thở phào, nhưng sao động tác của Nam Mẫn giống như xách gà vậy kìa?


“Anh không sao chứ?”, Nam Mẫn không nghĩ động tác của mình có gì không đúng, nhìn Tư Đạc hỏi.


Tư Đạc lắc đầu, cố gắng chống người dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK