Tô Duệ mặt không chút thay đổi nói: “Sợ không đủ đắng, còn đặc biệt cho thêm hoàng liên, để em nhớ lâu”.
Nam Mẫn: “…”
Quyền Dạ Khiên, Bạch Lộc Dư, còn cả Dụ Lâm Hải đều đồng loạt nhìn sang Tô Duệ, ba mặt bất mãn.
“Anh Duệ, tại sao anh lại làm như vậy, không được ức hiếp Tiểu Lục”.
Bạch Lộc Dư bất bình thay Nam Mẫn.
Phó Vực thì chẹp miệng thở dài, quả nhiên là đắc tội với ai chứ không thể đắc tội với người học y được.
Có khi chết cũng không biết chết thế nào.
…
Nam Mẫn vừa tỉnh, lòng mọi người cũng theo đó nhẹ nhõm.
Vân Khanh thân là quán trưởng cửa hiệu đông y, lấy lý do bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng, anh ta đã mời người nhà họ Dụ ra ngoài.
Đến cũng đã đến rồi, ông bà cụ Dụ nhân tiện tìm Vân Khanh khám bệnh, kê mấy thang thuốc.
Nhìn Vân Khanh mặt mũi tuấn tú lịch sự, bà cụ nhìn không chớp mắt, mặt tươi cười.
“Vân đại phu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Vân Khanh mỉm cười đáp lại: “Hai mươi lăm ạ”.
“Trẻ tuổi như vậy đã làm quán trưởng rồi, thật là tuổi còn trẻ có triển vọng. Có người yêu chưa?”
Vân Khanh tiếp tục mỉm cười: “Chưa ạ”.
Bà cụ cười càng cởi mở: “Chưa có thì tốt, chưa có thì tốt. Dụ Phạn Âm nhà tôi cũng chưa có”.
Dụ Phạn Âm đứng phía sau mặt đầy vạch đen: “Bà nội…”
Sao lại lên kế hoạch cho cô ấy chứ?
…
Trong phòng bệnh vẫn rất náo nhiệt.
Người nhà họ Dụ vừa đi, Quyền Dạ Khiên kéo Dụ Lâm Hải, ba ông anh trong chốc lát bao vây lấy Nam Mẫn.
“Tại sao làm vậy? Em bao nhiêu tuổi rồi, ra ngoài mang theo người, mang theo điện thoại, gặp nguy hiểm phải mau chóng gọi người tới, không biết sao?”
Quyền Dạ Khiên cướp lời phê bình Nam Mẫn đầu tiên, nhân tiện liếc qua Lạc Ưu một cái.
Lạc Ưu ngồi trên ghế sofa cắn móng tay, cảm thấy lời người đàn ông này nói đặc biệt giống bố mình.
Bạch Lộc Dư cũng bày ra dáng vẻ của anh nhỏ: “Con gái người ta ra ngoài là phải cẩn thận, đừng tưởng rằng em trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi, bình thường lơ là không coi an toàn của bản thân ra gì. Lần này gặp phải chuyện lớn, sắp dọa chết các anh rồi đấy!”
Nói xong vành mắt đỏ lên.
Trời mới biết lúc bọn họ chạy đến, nhìn chiếc xe nổ tan tác trong biển lửa kia, nội tâm cảm thấy thế nào.
Ngoài sợ ra thì vẫn là sợ.
Đã mất mẹ, bọn họ không thể nào chịu đựng thêm nỗi đau mất đi em gái.
Tô Duệ đã không còn dáng vẻ dửng dưng vốn có, nhìn Nam Mẫn sắc mặt tái nhợt, gò má còn bị thương nhẹ, anh ta trực tiếp tuyên án…
“Ở đây nửa tháng, không được phép đi đâu. Tạm giam!”
“…!”
Nam Mẫn vốn đang ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ, không hề phản bác, vừa nghe thấy cái này, cô liền ngẩng đầu.
“Không được!”
Nhốt cô nửa tháng, thà để cô chết đi còn hơn.
Tô Duệ nghiêm mặt: “Lời em nói không tính”.
Nam Mẫn nóng nảy: “Em không chịu!”
Tự do của cô do cô làm chủ, lời cô nói không tính thì ai nói mới tính đây?
“Được, không nghe đúng không?”
Tô Duệ trực tiếp lấy điện thoại, gọi một số điện thoại nước ngoài: “Em gái anh không nghe lời tôi, anh nói chuyện với con bé đi”.
Lập tức Nam Mẫn có một loại dự cảm không lành.
Quả nhiên, một khắc sau, Tô Duệ liền đưa điện thoại đến bên tai cô: “Nói đi”.
Trong ống nghe truyền đến một giọng nói cực thấp cực trầm: “Nam Mẫn”.
Còn trực tiếp gọi tên cô được sao?
Lòng Nam Mẫn run lên, mặt cũng trắng bệch trong chớp mắt, khóe miệng cứng ngắc, nặn ra một tiếng: “Anh cả…”
Dụ Lâm Hải nhìn sắc mặt Nam Mẫn vừa khiếp đảm lại sợ hãi, lông mày nhíu lại.
Cô cũng có lúc sợ như vậy?
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà khiến Nam Mẫn cúi thấp đầu.
“Em sai rồi. Em biết”.
Ỉu xìu không có tinh thần.
Tô Duệ nhận điện thoại, khẽ nhếch miệng: “Quả nhiên lời của anh con bé mới chịu nghe, đúng là nhóc con thiếu đòn”.
Bên kia lại nói gì đó, Tô Duệ ‘ừ’ một tiếng, đưa điện thoại di động cho Quyền Dạ Khiên: “Anh cả tìm chú”.
“Tìm em?”
Quyền Dạ Khiên chỉ vào mình, khuôn mặt luôn lạnh lùng lại thêm một tia hãi hùng.
Anh ta nhận lấy điện thoại di động, hắng giọng gọi khẽ: “Anh cả”.
Lạc Ưu tò mò nhìn sang.
Không biết đầu dây bên kia là ai, nói cái gì mà có thể khiến tên vua mặt lạnh toát mồ hôi lạnh.
“Vâng, em biết rồi. Em sẽ đi xử lý”.
Lúc này mới cúp điện thoại.
Quyền Dạ Khiên đưa điện thoại cho Tô Duệ, sắc mặt đông cứng.
Nam Mẫn tưởng rằng mình hại anh hai bị anh cả mắng, cô áy náy lắm, đang muốn nói chuyện thì Quyền Dạ Khiên liền hỏi: “Em có biết kẻ bắt cóc em là ai không?”
“Không biết”.