Phó Vực: “…”
Thân là đại đệ tử của Tô Duệ, chưởng môn nhiệm kỳ tiếp theo của Messuri, Vân Khanh đương nhiên là mang vẻ chững chạc và khí phái của đại sư huynh, anh tuấn phi phàm giống Tô Duệ.
Tuổi tác không lớn, cùng lắm chỉ hơn Nam Mẫn ba tuổi, nhưng vẫn luôn cung kính gọi cô bằng một tiếng ‘cô’.
Lời hàn huyên không kịp nói nhiều, Tô Duệ chỉ thị đồ đệ để dành ra một căn phòng khám bệnh, sau đó mời Dụ Phượng Kiều đi vào, chẩn đoán chữa trị hai chân cho bà.
Đám người Dụ Lâm Hải ở bên ngoài chờ đợi, trong phòng khám bệnh chỉ có Tô Duệ, Nam Mẫn, cùng với dì Vệ và hai dược đồng.
Tô Duệ và Nam Mẫn trao đổi về phương án khám và chữa bệnh, Dụ Lâm Hải ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi.
Trên ghế dài, Tô Âm và Phó Vực ngồi chung một chỗ.
Nhóc con đói bụng, mở nửa gói hạt dẻ cười ra, lột da muốn nhét vào trong miệng, Bạch Lộc Dư kinh hãi nắm tay cô bé: “Cháu điên rồi? Trong hạt dẻ cười không phải bị cháu cho ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ’ gì đó rồi sao?”
Lúc nghe thấy bốn chữ ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ’ từ trong miệng Bạch Lộc Dư, Phó Vực ngơ ngác.
Đây chính là võ hiệp anh ta thích nhất hồi nhỏ.
Sau này cũng không muốn xem lại.
Tô Âm xem thường nói: “Ờm, không sao, cháu bách độc bất xâm, sớm đã miễn dịch với loại thuốc bột thông thường này”.
Nói xong liền quả một quả bỏ vào miệng.
Phó Vực nhìn nhóc con giống như nhìn quái vật nhỏ, anh ta thật lòng cảm thấy mình đã đánh giá thấp độ nguy hiểm và sức chiến đấu của cô nhóc con này, đứa nhỏ Nam Mẫn nuôi lớn sao có thể là một cô gái bình thường?
Anh ta thật sự quá ngây thơ rồi!
“Anh, anh ăn không?”, Tô Âm bóc xong hạt dẻ cười, đưa đến trước mặt Phó Vực.
Phó Vực tránh cũng sợ không kịp, quả thật sợ thứ quỷ quái này: “Em vẫn nghi ngờ hại anh chưa đủ à?”
“Không sao đâu, anh vừa uống thuốc giải, bây giờ ăn cái này cũng sẽ không có phản ứng nữa”, Tô Âm chân thành mời anh ta.
Phó Vực cười không cười nổi đẩy hạt dẻ cười trở lại: “Anh cảm ơn, em từ từ thưởng thức đi”.
Trong lòng nghĩ: Cả đời còn lại cái miệng hèn hạ này của mình mà ăn một quả hạt dẻ cười, mình chính là chó!
Tô Âm không thèm để ý bóc hạt dẻ cười, nói chuyện với Phó Vực: “Anh Phát Tài, chuyện em thích anh có phải đã mang cho anh rất nhiều khốn khổ không?”
Phó Vực nghe thấy vậy, quả thật cảm động đến muốn khóc, là ai khai sáng bộ óc của đứa nhóc này vậy, cô bé tỉnh táo lại rồi!
“Đúng vậy, không sai, cực kỳ khốn khổ”.
Phó Vực không hề sợ làm tổn thương đến tâm hồn của một cô bé thơ ngây, nghiêm túc nói với cô bé: “Cô bạn nhỏ, nhiệm vụ bây giờ của em chính là cố gắng học tập, ngày ngày tiến lên, đừng có cả ngày cứ nghĩ đến yêu đương, đó là giải trí của người lớn”.
“Ờm”, Tô Âm buồn bã cúi đầu, thấp giọng phản bác: “Em học tập rất tốt, hơn nữa ở trường có có khá nhiều người theo đuổi em. Nhưng thập thất sư ca của em nói bọn chúng đều là mấy kẻ hình dạng xấu xí, bảo em đi ra ngoài nhìn cảnh đời”.
Phó Vực lặng lẽ mím môi, trẻ con bây giờ trưởng thành sớm vậy sao?
Tuổi còn nhỏ mà hiểu biết nhiều như vậy?
“Anh”.
Tô Âm ngẩng đôi mắt trong suốt, nhìn Phó Vực: “Anh có thể không thích em, nhưng anh cũng đừng ghét em, được không?”
Phó Vực nhìn vào ánh mắt trong veo lộ ra chút sợ hãi, muốn nói anh ta không hề ghét cô bé, nhưng lời đến khóe miệng, cuối cùng vẫn ngưng tụ lại thành một chữ: “Được”.
Thế là nhóc con liền cười vui vẻ.
…
Dụ Lâm Hải cảm giác mình đã chờ ở ngoài rất lâu.
Tâm tình không thể không lo lắng.
Lần trước anh dẫn mẹ đi bệnh viện khám lại, bác sĩ còn nói đôi chân năm đó bị thương quá nặng, rất khó hồi phục như cũ, không ngờ trời không tuyệt đường người, chuyện đến khúc cua lại có hy vọng.
Giống như người sống lâu trong lâu đài tối tăm, cuối cùng đã nhìn thấy một tia ánh sáng rạng đông.
Cửa cuối cùng đã được mở, Nam Mẫn đi ra khoỉ phòng khám, trên mặt tràn đầy vui mừng.
“Mẫn!”, Dụ Lâm Hải tiến lên, vẻ mặt hồi hộp nhìn cô: “Sao rồi, chân của mẹ thật sự có khả năng hồi phục sao?”
Nam Mẫn nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng.
Chỉ một tiếng ‘ừ’ nhẹ bỗng, nhưng giống như tiêm một mũi kim mạnh mẽ cho Dụ Lâm Hải, khiến anh cảm thấy thế giới sáng tỏ thông suốt, lòng sung sướng tràn ngập, anh kích động ôm Nam Mẫn: “Tốt quá! Thật sự là quá tốt!”