Nam Mẫn làm sao có thể khởi kiện vì một con đĩ bẩn thỉu?
Muốn để cô ta sống không bằng chết, có một ngàn một vạn cách, bẩn tay mình cũng không đáng.
Nam Mẫn xích lại gần Trác Huyên, hạ thấp giọng ở bên tai cô: “Nhớ cho tôi, cái chết của Dụ Lâm Hải không thoát khỏi liên quan đến cô, cô cũng là một trong những đồng lõa. Trên người Kiều Lãnh cõng vô số mạng người, toàn là án lớn, án quan trọng, giữa cô và hắn có bí mật và giao dịch gì, trong lòng cô rõ nhất. Tôi khuyên cô, tốt nhất kẹp chặt cái đuôi lại mà làm người, nếu không thì có ngày cô bị phơi xác ngoài đồng hoang, không ai nhặt xác thay cô đâu”.
Cô lạnh lùng buông Trác Huyên, Trác Huyên chân mềm nhũn ngã nhào trên đất, che cổ ho sặc sụa.
Nam Mẫn không muốn nhìn thấy khuôn mặt kinh tởm của cô ta nữa, phất phất tay bảo vệ sĩ đưa cô ta đi, đám truyền thông rối rít xoay camera, hình ảnh camera chụp được là Trác Huyên bị kéo đi giống một con chó cái.
Đúng là không chút tôn nghiêm nào…
Cô cả nhà họ Nam này quả nhiên là nhân vật hung ác trong truyền thuyết.
Chỉ là giữa cô và nhà họ Dụ rốt cuộc có quan hệ gì, không chỉ tuyên bố bảo vệ nhà họ Dụ, mà làm như vậy ở trước mộ Dụ Lâm Hải, người nhà họ Dụ cũng không quản.
Không những không quản, mà còn hoàn toàn ủng hộ.
Nhà họ Dụ thành phố Bắc và nhà họ Nam thành phố Nam không phải luôn là mối quan hệ cạnh tranh đối lập?
Đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết?
*
Người đáng ghét đã đi rồi, cuối cùng công viên tưởng niệm đã yên tĩnh lại.
Tang lễ kết thúc, người đến viếng hết lượt này đến lượt khác, rồi lại từng đợt rời đi, Nam Mẫn và người nhà họ Dụ đứng cùng một chỗ, cúi người đáp lễ, không có một chút cảm giác xa cách.
Cô đứng ở đây không lấy thân phận là con dâu nhà họ Dụ, mà là con gái nhà họ Dụ.
Ông cụ Dụ và bà cụ Dụ đều đã lớn tuổi, đứng gần một ngày, xương cốt cơ thể không chịu được, được người nhà họ Dụ đưa về.
Công viên tưởng niệm trống trơn, mưa cũng ngừng rơi.
Xung quanh trở nên rất yên tĩnh.
Trước mộ của Dụ Lâm Hải đã đặt mấy đóa hoa cúc trắng, nhưng thứ Nam Mẫn đặt lên lại là một đóa hoa hồng trắng.
Cô đứng trước mộ, nhìn hình Dụ Lâm Hải trên bia, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve.
Đám người Lạc Quân Hành và Quyền Dạ Khiên im lặng đi tới.
Bọn họ dẫn Nam Tam Tài đến.
“Mẫn, đừng quá đau buồn”.
Ông cụ mặc trang phục Trung Sơn màu đen, thắt lưng kẹp một tẩu thuốc, trong tay cầm bình rượu trắng, tiến lên vỗ bả vai Nam Mẫn.
Nam Mẫn quay đầu, đôi mắt khô khốc nhìn Nam Tam Tài, khàn khàn gọi: “Ông nội”.
Nam Tam Tài nhìn Dụ Lâm Hải trên bia mộ, khẽ thở dài một hơi: “Thằng nhóc này, đã nói chờ nó theo đuổi cháu xong thì mời ông uống rượu, sao lại đi trước cả ông già này? Đây không phải trò đùa sao?”
Ông ấy quỳ xuống, mở bình rượu, lấy ra một chiếc ly từ trong túi, rót rượu trắng, vẩy trước mộ Dụ Lâm Hải.
“Thôi được. Ly rượu này ông già mời cậu uống, đi thong thả”.
Trong lòng Nam Mẫn đau đớn từng trận.
Nam Tam Tài lại lấy ra một con dấu từ trong túi, đưa cho Nam Mẫn: “Con dấu hoa hồng này là cháu khắc đúng không?”
Nam Mẫn nhìn con dấu hoa hồng khắc chữ ‘Ấn Dụ Lâm Hải’, ngực lại đau nhói.
Con dấu hoa hồng này là quà kỷ niệm kết hôn ba năm cô tặng Dụ Lâm Hải, đáng tiếc cũng trở thành quà chia tay.
Thật ra thì hôn nhân của họ rất hoang đường.
Lúc nhận giấy kết hôn chú rể không đến, hôn lễ không tổ chức, lúc nhận giấy ly hôn cô dâu không đi, Nam Mẫn đến bây giờ vẫn chưa nhận được tờ giấy ly hôn kia.
Nhưng ban đầu khi kết hôn cùng Dụ Lâm Hải, cô đã dùng tên giả ‘Lộ Nam Mẫn’, mượn thân phận và tài liệu của người khác.
Vì vậy chuyện hôn nhân giữa cô và Dụ Lâm Hải từ đầu đến cuối đều chẳng có ý nghĩa gì.
Cũng chỉ là một ảo mộng không tưởng mà thôi.
Nam Mẫn cầm con dấu, đây là một miếng điền bạch ngọc thượng hạng cô đã tìm kiếm rất lâu mới có được, bạch ngọc trong suốt, phần dưới đáy còn có đường vân đỏ, giống như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ.