Sau đó, dưới sự hỗ trợ của Nam Mẫn, Lạc Ưu hiên ngang ngồi xuống.
Phó Vực… chỉ có thể đứng.
Anh ta không phục hừ một tiếng.
“Để tôi đoán”.
Lạc Ưu chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn sang Nam Mẫn: “Có phải lão Dụ biến thành cá đầu trọc rồi? Nghĩ đến cảm thấy rất vui phải không, ha ha ha”.
Nam Mẫn giật khóe miệng: “Cá đầu trọc?”
“Đúng thế, biệt danh mới của tôi và Phó Vực đặt cho lão Dụ, hay không?”
Lạc Ưu bày vẻ lập được công lớn.
Nam Mẫn ngẫm nghĩ cái biệt hiệu ‘cá đầu trọc’, lại liên tưởng đến cái trán hói của Dụ Lâm Hải, thực sự cảm thấy rất hợp, gật đầu: “Rất hay”.
Phó Vực không nhịn được cười, uể oải dựa vào bức tường đối diện.
“Lão Dụ tỉnh rồi, đang tìm em khắp nơi, em có muốn đi thăm cậu ta không?”
Nam Mẫn nghĩ chắc anh cũng sắp tỉnh rồi, cô có lòng tin với y thuật của mình, đích thân cô làm phẫu thuật, biết rõ tình hình của Dụ Lâm Hải, cũng không bất ngờ.
Cô xoa cổ gáy đau mỏi, khẽ thở ra một hơi.
“Phải đi chứ, còn cần phải nói cho anh biết những việc cần chú ý sau phẫu thuật”.
Nam Mẫn đứng lên, ấn nhẹ lên cánh tay của Lạc Ưu, đi về phía phòng bệnh.
Lạc Ưu ngồi vắt chân phải lên đầu gối chân trái, thế ngồi bá đạo, nhìn bóng dáng thon gầy của Nam Mẫn rời đi, khẽ thở dài: “Tiểu Mẫn nhà mình thật vất vả”.
Phó Vực đứng mệt, đến ngồi xuống chỗ ngồi của Nam Mẫn vừa nãy, cũng vắt hai chân.
“Đây gọi là ‘người có tài nhiều nhọc nhằn’, thiên tài giống như chúng tôi đều rất mệt”.
Anh ta cảm khái nói cứ như thật vậy.
“Các anh? Thiên tài?”
Lạc Ưu đưa tay sờ trán Phó Vực: “Người anh em, anh không bị bệnh chứ?”
“Cô mới bị bệnh!”
Phó Vực vừa đáp trả một câu, mắt liếc thấy một bóng dáng cao lớn từ chỗ góc rẽ đi đến, vẻ mặt âm sầm, đôi mắt như mũi tên bôi độc: “Anh mắng ai đấy?”
Quyền Dạ Khiên vừa đến, đã phi hai con đao ánh mắt về phía Phó Vực.
Anh ta nói giọng không vui, đương nhiên Phó Vực cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế.
“Tôi và chiến hữu của tôi đấu khẩu, mà còn cần được sự đồng ý của cậu Quyền chắc?”
“Cần”.
Quyền Dạ Khiên không hề do dự trả lời.
Phó Vực tức cười: “Ha ha, tại sao? Anh là gì của Lạc Ưu?”
“Tôi là bạn trai cô ấy”.
Quyền Dạ Khiên đến bên cạnh Lạc Ưu, nhét tay vào túi quần, nhìn chằm chằm Phó Vực.
“Không muốn ăn đòn, thì mau cút đi”.
Phó Vực nghĩ thầm: Anh bảo tôi cút thì tôi cút, vậy há chẳng phải rất mất mặt sao?
Anh ta ngồi im ở đó, nhìn sang Lạc Ưu: “Hai người đang yêu nhau à?”
Lạc Ưu lắc đầu: “Không có”.
Rồi lại không chắc chắn nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Có không?”
Quyền Dạ Khiên: “Có!”
Lạc Ưu: “…”
Bọn họ đang yêu nhau? Tại sao cô ấy không biết?
“Là tôi quá lâu chưa xuống núi, lạc hậu rồi chăng?”
Lạc Ưu không chắc chắn lắm nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Bây giờ chuyện yêu đương, không cần người trong cuộc đồng ý nữa hả? Chỉ cần một bên đồng ý là được ư?”
Yêu kẻ ngây ngô thì phải dùng logic ngây ngô.
Vậy là Quyền Dạ Khiên gật đầu: “Đúng, thanh niên đều yêu như vậy”.
Thanh niên.
Để chứng minh mình là thanh niên, cho nên Lạc Ưu cảm thấy…
Hình như chuyện này không có vấn đề.
Phó Vực nhìn Quyền Dạ Khiên ăn nói linh tinh một cách nghiêm túc, cảm thấy rất buồn cười.
“Thật không ngờ, đường đường cậu Quyền cũng có ngày hôm nay”.
Phó Vực nhếch mép: “Tôi cứ tưởng anh là gay cơ”.
Tinh thần hóng hớt nhiều chuyện của Lạc Ưu lên cao, nhìn sang Quyền Dạ Khiên: “Anh là gay hả?”
“Đương nhiên không phải! Đừng nghe anh ta nói linh tinh”.
Quyền Dạ Khiên hằm hằm nhìn sang Phó Vực, cắn răng cắn lợi nói: “Anh muốn chết hả?”
“Không muốn”.
Phó Vực ngông nghênh nói: “Nhưng nếu cậu Quyền muốn tán người anh em của tôi, tốt nhất nên khách sáo với tôi thì hơn, dù sao những lịch sử đen của anh, tôi sưu tầm cả một rổ đấy”.
Đôi mắt như lang như hổ của Quyền Dạ Khiên lập tức bắn ra tia lạnh.
Phó Vực không hề sợ hãi trừng mắt lại.
Lạc Ưu nhìn sang trái, ngó sang phải.
Chiến tranh giữa hai người đàn ông, dường như sắp bùng nổ.
“Các anh muốn đánh nhau à? Đợi đã, tôi tránh ra xa đã”.
Lạc Ưu đứng lên, nhường chỗ, tìm một góc khá an toàn, ngồi xổm dựa tường, bày tư thế xem kịch rất thoải mái, sau đó nói: “Được rồi, đánh đi”.
Phó Vực: “?”
Quyền Dạ Khiên nhướn mày.