Người phụ nữ khẽ quay người, nhìn thẳng đôi mắt của Nam Mẫn, tự giới thiệu: “Tôi là Catherine Mey Brangues, chủ nhân của sơn trang Họa Mi. Tôi là một quả phụ, người ở đây đều gọi tôi là phu nhân Mey”.
Nam Mẫn giữ phép lịch sự cơ bản, nhàn nhạt nói: “Xin chào, tôi là Grace”.
Công tước thấy bọn họ hình như có chuyện cần nói, biết ý đi khỏi.
“Cô là em gái của bá tước Shirvan?”
Phu nhân Mey hỏi: “Vậy cô cũng họ Shelby à?”
“Không”.
Nam Mẫn sử dụng tiếng anh lưu loát, thản nhiên nói: “Chúng tôi cùng mẹ khác cha”.
Ở nước ngoài, cùng mẹ khác cha hay cùng cha khác mẹ đều rất thường thấy, quan hệ huyết thống họ hàng cũng không sâu sắc bằng trong nước.
Phu nhân Mey thản nhiên “ồ” một tiếng, nói tiếp: “Tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến có một cô em gái như cô”.
“Rất bình thường”.
Nam Mẫn bình thản, cười nhạt: “Chỉ có thể cho thấy hai người không thân thiết”.
Không biết có phải phu nhân Mey bị nghẹn không, hơi ngẩn người, sau đó cô ta cười, bỗng ghé lông mi dài của cô ta đến trước Nam Mẫn, thấp giọng nói:
“Tôi và anh trai cô từng lên giường với nhau, quan hệ như vậy, có coi là thân không?”
Nam Mẫn không nói gì, cảm thấy người phụ nữ này có thể là mắc bệnh nặng gì, thần kinh có vấn đề.
Cô hơi ngước mắt, nhìn bóng hình từ chỗ không xa đi đến, thản nhiên nói: “Câu hỏi này, hay là để anh trai yêu quý của tôi trả lời cô đi”.
Phu nhân Mey nghe vậy hơi ngạc nhiên, quay đầu thì nhìn thấy Lạc Quân Hành chậm rãi đi đến giữa đám đông vây quanh.
Anh ta mặc một bộ vest có màu sắc tinh tế với hai hàng khuy nâu sẫm, thắt lưng hoa văn ẩn màu đen, ngũ quan lập thể ngay ngắn, anh tuấn và nho nhã.
Mey nhìn thấy Lạc Quân Hành, đôi mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng, mê hoặc và sắc xảo lập tức trở nên dịu dàng, lông mày cong lên.
“Shirvan…”
Cô ta tươi cười lên nghênh đón, ánh mắt của Lạc Quân Hành lại không chuyển sáng hướng của cô ta, mà nhìn Nam Mẫn không rời mắt, vẫy tay với cô: “Lại đây”.
Anh ta tỏ vẻ mặt rất thản nhiên, nhưng Nam Mẫn có thể cảm nhận được một tòa núi lửa sống ẩn dưới núi băng, vừa nhìn là biết đang tức giận.
Anh cả đang giận cô?
Tim đập thùm thụp.
Nam Mẫn ngoan ngoãn đi đến, khẽ gọi một tiếng: “Anh cả”.
Lại hỏi: “Sao anh đến đây?”
Lạc Quân Hành bận đến mức còn không dành được thời gian tham dự tiệc hội quốc gia, càng đừng nói đến tiệc rượu mang tính giải trí như này.
“Đến tìm em”.
Lạc Quân Hành lặng lẽ nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Chơi đến điên rồi?”
“Không có”.
Nam Mẫn cúi đầu, mềm mỏng nói một câu, chỉ sợ anh cả dạy bảo cô ở bên ngoài.
Cô cũng cần thể diện…
Lạc Quân Hành cũng không muốn dạy bảo em gái ở bên ngoài, thản nhiên nói: “Về nhà”.
“Ồ”, Nam Mẫn ngoan ngoãn đi theo bước chân của anh ta, phu nhân Mey lại xách váy đuổi theo, chặn trước Lạc Quân Hành: “Shirvan…”
Lạc Quân Hành khoác nhẹ Nam Mẫn vào lòng, để cô cách xa phu nhân Mey một chút, dường như chỉ sợ cô nhiễm thứ gì bẩn.
Anh ta lại lạnh liếc phu nhân Mey một cái, đồng tử màu xanh lạnh lẽo, nhìn mà phát run.
“Có chuyện gì không, phu nhân Mey?”
Giọng toát ra vẻ trịnh trọng, lạnh băng.
Phu nhân Mey bị thái độ lạnh băng của anh ta đâm nhói lòng, đặc biệt là trước mặt Nam Mẫn, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng rát, giống như bị ngọn lửa cháy lan đến.
“Anh cứ phải lạnh lùng với tôi như vậy sao?”
Đôi mắt của phu nhân Mey nhìn Lạc Quân Hành tràn đầy tức giận và đau lòng, rơi nước mắt trách mắng: “Chúng ta có tình cảm bao nhiêu năm, anh…”
“Phu nhân Mey, xin hãy tự trọng”.
Lạc Quân Hành lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Giữa chúng ta không có giao tình gì”.
Anh ta khoác vai Nam Mẫn đi vòng qua bà Mai.
Bà Mai nhìn bóng hình Lạc Quân Hành vô tình rời đi, vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt méo mó đến gần như biến dạng: “Shirvan Shelby!”
Không quan tâm đến ánh mắt của mọi người dồn đến, cô ta hét lớn tên của anh ta.
“Cuộc đời của tôi bị anh hủy hoại, là anh! Tại sao anh đối xử với tôi như vậy? Tại sao!”
Lạc Quân Hành không dừng bước chân vì cô ta.
Từ đầu đến cuối, ngay cả một ánh nhìn mà anh ta cũng không cho cô ta.
Trong lòng Nam Mẫn thấy rất kinh ngạc.
Anh cả là quý ông nước Anh điển hình, tuy lạnh lùng, nhưng luôn đúng mực về phép lịch sự cơ bản trong giao tiếp xã hội.