Cuối cùng cũng tiếp đãi hai bà cô xong, Dụ Gia Hàng thở hắt ra một hơi.
Cậu ấy vội vàng chạy tới khu ghế riêng: “Ai da má ơi, pha hành động này có tính thử thách cao quá, suýt chút nữa là lộ rồi, cũng may em cái khó ló cái khôn, ngăn được cơn sóng dữ, nếu không hôm nay mạng nhỏ chắc chắn sẽ bỏ lại đây!”
Dụ Gia Hàng uống ừng ực mấy ngụm hết cả cốc nước lớn, sau đó mới kể lại cho Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên một số thông tin, cũng báo lại nơi Nam Mẫn và Lạc Ưu định đi: “Hai anh có muốn qua đó không?”
Vừa nghe Lạc Ưu định đi tắm suối nước nóng, trong đầu Quyền Dạ Khiên đã xuất hiện những hình ảnh giới hạn độ tuổi.
Anh ta ho khẽ một tiếng: “Chỗ cậu, khách đi tắm suối nước nóng cùng một chỗ hay là tách riêng?”
“Anh hỏi về khu nam nữ ấy hả?”
Dụ Gia Hàng nói: “Tắm suối nước nóng thì tách riêng, nữ tắm ở hồ Phù Dung, nam ở hồ Dương Trì. Có hồ chung, cũng có cả hồ riêng. Tất nhiên, cũng có hồ nước nóng lộ thiên dành riêng cho những cặp đôi yêu nhau”.
“Nhưng mà phòng xông hơi là phòng tập thể”.
Dụ Gia Hàng nói xong bèn ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, nói với Dụ Lâm Hải: “Thế nào anh cả? Em sắp xếp cho các anh nhé? Anh với anh Quyền muốn ngâm nước nóng riêng hay là tắm hồ uyên ương?”
Vừa dứt lời thì Dụ Lâm hải và Quyền Dạ Khiên đều nhướng mày.
Sau đó, Dụ Gia Hàng không né tránh nên trúng một cước vào đùi.
“Ai da!”
—
Nam Mẫn tắm cùng với Lạc Ưu, họ đã thay áo tắm đến hồ Phù Dung để ngâm nước nóng.
Phục vụ đưa bọn họ tới hồ nước riêng tư nhất, được trông chừng rất cẩn thận, nó mô phỏng theo hồ nước nóng của Dương Quý phi ngày xưa, giữa hồ có một bệ ngồi điêu khắc, không đủ tiền làm cẩm thạch nên đành phải dùng đá thường.
Trên bệ có vòi hoa sen phun nước, nước của suối nóng từ vòi hoa sen phun ra khắp nơi, hơi nước mờ ảo.
Vừa bước vào hồ, Nam Mẫn và Lạc Ưu đã thoải mái than nhẹ.
Hai người nhìn nhau cười: “Thoải mái tuyệt vời”.
Nước ấm bốn mươi độ, không được tính là quá nóng, chỉ là da Nam Mẫn quá trắng, mới ngâm một lát mà da đã thành màu hồng, nước da màu lúa mạch của Lạc Ưu thì lại trắng hơn một chút.
Hai người vừa ngâm nước nóng vừa tán gẫu, thật ra mấy ngày nay đã tâm sự rất nhiều rồi, nhưng chẳng hiểu tại sao mà mãi vẫn không hết chuyện, dường như những câu chuyện ấy mãi không thể kết thúc, cảm thấy có thể nói ba ngày ba đêm.
Phục vụ còn tốt bụng chuẩn bị thêm trà và trái cây, hai người vừa ăn vừa tán gẫu, vô cùng thích thú.
Ngâm cũng khá lâu rồi, hai người bèn rời khỏi hồ, thay áo ngủ, chuẩn bị đi xông hơi.
Áo ngủ được họ mua luôn ở câu lạc bộ, Lạc Ưu không nhịn được khinh bỉ: “Đúng là biết kinh quanh quá mà, không ngờ ở đây còn phát triển cả dịch vụ bán áo ngủ, ghê gớm thật”.
Nam Mẫn nhìn chiếc áo Winnie The Pooh xinh xắn trên người Lạc Ưu, không nhịn được bật cười.
“Trông nó cũng đẹp lắm mà?”
Khóe miệng Lạc Ưu giật giật: “Đúng là rất đẹp, từ khi tốt nghiệp tiểu học đến nay, tôi không thấy ai mặc kiểu quần áo trẻ con như vậy nữa, lại còn là đồ ngủ! Chịu, mấy cái khác đắt đỏ quá mà!”
Áo ngủ có đủ mọi loại giá, váy ngủ tơ tằm hơn một ngàn, váy bông trắng tinh khiết hơn trăm, và áo ngủ bình thường có mấy chục… Nam Mẫn và Lạc Ưu quyết định chọn loại áo mấy chục đồng.
Từ chối tất cả mọi hành vi bào tiền!
Tuy Dụ Gia Hàng đã nói sẽ không tính tiền bọn họ.
Lạc Ưu nhìn áo ngủ màu trắng in hình vịt vàng trên người Nam Mẫn, cũng không nhịn được cười cười.
Hai người đắm chìm trong thế giới trêu ghẹo lẫn nhau, bất giác đi nhầm đường, lạc mất, chẳng những không tìm thấy chỗ xông hơi mà còn đi tới “hồ uyên ương” của mấy cặp đôi nam nữ.
Khi bọn họ nhận ra được điều đó, thì đã quá trễ.
Khi nhưng âm thanh ưm a vang lên bên tai bọn họ, thì họ đã đến nơi sâu nhất của khu này, đó là những hồ tắm lộ thiên có khoảng cách nhất định với nhau, một đôi nam nữ đang chơi đùa trong đó, mặt trời chiều ngã về tây, trong làn hơi nước mờ ảo, người con gái đưa lưng về phía người đàn ông, quay mặt về hướng bọn họ.
Nam Mẫn và Lạc Ưu lập tức nhận ra ngay.
Cơ thể bỗng chốc khựng lại.
Trác Huyên!
Bảo vệ cách đó không xa phát hiện có người xông vào, khẽ quát: “Ai?”