Mục lục
Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mới nhấc máy, đối phương đã nói: “Không ổn rồi chủ tịch, tổng giám đốc phòng tài vụ bỏ trốn trong đêm, tập thể bộ phận thị trường đưa đơn từ chức, còn kiện công ty ta nợ lương, làm trái với hợp đồng lao động!”

“Giá cổ phiếu giảm mạnh rồi! Tần Thị, tiêu rồi…”

Từng tin tức ập tới như cây búa đập mạnh vào tim Tần Văn Quân hết lần này đến lần khác, ông ta ôm ngực, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

“Chủ tịch!”

“Ông Tần!”

*

Dụ Lâm Hải đang đánh răng thì Phó Vực đã nắm cái quần chạy vào: “Cứu với…”

Mãi đến khi đứng trước bồn cầu, anh ta mới thỏa mãn ngửa đầu “ừm” một tiếng, run run.

“Có biết lịch sự là gì không?”

Phó Vực nhấn nút xả bồn cầu, kéo quần lên, nhe răng cười: “Con người có ba chuyện gấp mà”.

Dụ Lâm Hải quay đầu, vô cùng ghét bỏ, lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, vặn vòi nước rửa sạch bọt trên mặt.

Phó Vực lấy kem đánh răng, vừa đánh vừa lười biếng lướt điện thoại.

Lướt đến mấy tin “Cổ phiếu tập đoàn Tần Thị giảm mạnh”, “Tập đoàn Tần Thị tuyên bố phá sản”, “Chủ tịch Tần đau tim chết bất đắc kỳ tử”, “Bà Tần liên quan đến mạng người nên đã bị bắt”.

Cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, điên cuồng thốt lên: “Má má má…”

“Chuyện gì thế này?”



Anh ta phun ngụm bọt kem đánh răng ra, đưa điện thoại cho Dụ Lâm Hải xem: “Tập đoàn Tần Thị phá sản rồi hả? Tần Văn Quân chết rồi hả?”

Dụ Lâm Hải cầm khăn lau mặt, thản nhiên “ừm” một tiếng.

Sáng sớm hôm nay anh đã nhận được tin.

Phó Vực lướt tin tức, biết trước là nhà họ Tần sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Anh ta nhìn Dụ Lâm Hải, hỏi: “Nam Mẫn làm hả?”

Dụ Lâm Hải thản nhiên đáp: “Không biết”.

Rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Phó Vực vội vàng rửa mặt, cũng đuổi theo anh ra khỏi nhà vệ sinh, tay không ngừng lướt tin tức, líu hết cả lưỡi.

“Dàn trận lớn thế, trong một đêm khiến tập đoàn Tần Thị bị hủy diệt, ngoài Nam Mẫn đích thân ra tay thì còn ai có đủ năng lực và quyết đoán như thế?”

Phó Vực than thở: “Giới truyền thông cũng nhanh tay nhanh chân ghê, cả mấy công ty ở thành phố Bắc cũng chạy tới…”

Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Dụ Lâm Hải đang uống nước trên giường bệnh, híp mắt: “Chuyện này không có cậu nhúng tay vào đấy chứ?”

Dụ Lâm Hải uống một hớp nước, khẽ nói: “Đẩy nhanh tốc độ thôi mà”.

“…”

Phó Vực lặng lẽ mắng “má nó” trong lòng.



Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải cùng ra tay thì còn ghê gớm hơn cả Hắc Bạch và Vô Thường, chẳng trách Tần Văn Quân không thể chịu nổi, đi đời nhà ma.

*

Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Nam Thị.

Cố Hoành đứng trước bàn làm việc, báo cáo tình hình gần đây cho bà chủ Nam Mẫn đang tựa người trên ghế.

“Tôi đã cho người đến bệnh viện hỏi thăm, đúng là chủ tịch Tần đột ngột lên cơn đau tim, cấp cứu không có tác dụng, người cũng lìa đời”.

Anh ta đặt bản chẩn đoán tử vong của Tần Văn Quân trên bàn làm việc trước mặt Nam Mẫn, cô không nhận, chỉ nhắm mắt nằm đó hỏi: “Chuyện sụp lún đó là sao?”

Cố Hoành nhận ra sự trầm thấp trong giọng nói của Nam Mẫn, lòng căng thẳng, biết boss sẽ hỏi đến chuyện này, anh ta cũng đã nghĩ ra lời giải thích hợp lý.

“Chuyện sụp lún đó là ngoài ý muốn. Thật ra chúng ta cũng đã thăm dò về công trình Nam Lĩnh đó từ trước, nền đất không đủ chắc, nơi đó cũng không thích hợp xây dưng chung cư, nên khi đấu thầu chúng ta mới không giành”.


Cố Hoành nói: “Tần Văn Quân còn tưởng ông ta lấy được một món hời lớn, sau khi trúng thầu lập tức đi tìm đội thi công xây dựng, muốn nhanh chóng thu hồi lại một số vốn, trước đó đã xảy ra tình trạng sụp lún đất, nhưng ông ta không quan tâm…”


Kết quả của việc không quan tâm chính là sụp lút trên diện rộng, các bộ ngành liên quan đã kiểm tra rồi, nói là nền không đủ chắc, nguyên liệu xây dựng không đủ tiêu chuẩn khiến cả tòa nhà sụp xuống.


Hai người chết, năm người bị thương, hậu quả nặng nề như thế, dù Tần Văn Quân không chết bất đắc kỳ tử thì cũng phải gánh vác trách nhiệm hình sự.


Nam Mẫn nghe được một lúc thì thản nhiên xua tay, chặn lời giải thích của Cố Hoành.


“Được rồi, không cần phải giải thích nhiều như thế. Tôi biết anh không phải là người xem mạng sống người khác là trò đùa chỉ vì cái lợi trước mắt”.


Người cô một tay đào tạo, nhân phẩm của anh ta thế nào, cô biết rất rõ.


Tất cả những cái bẫy mà Cố Hoành giăng ra là đủ để tập đoàn Tần Thị phải phá sản, cũng không cần tới bước đường này, chỉ có thể nói là bọn họ ác giả ác báo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK