Tiếp tân nhìn cô ấy, lập tức tỉnh táo, cảnh giác đánh giá cô ấy: "Cô là?"
"Tôi là người của tổ phim 《 Quả Trám 》, chúng tôi đã bao mười phòng của khách sạn này."
Tiếp tân hơi sững sờ mà nói: "Tôi mới vừa điều tới nơi này không lâu, trái lại nghe có tổ phim bao trong này, nhưng các người muốn xem camera làm cái gì?"
"Đương nhiên là có việc gấp. Một nghệ sĩ của tổ phim vào khách sạn thì biến mất, điện thoại cũng không gọi được, cô ấy vào khách sạn, cũng không biết tung tích, cho nên muốn xem camera một phen..."
Tiếp tân xoa mắt, trách móc: "Thật xấu hổ! Nếu tổ phim có người mất liên lạc, cũng nên trực tiếp báo cảnh sát không phải sao?"
"... Báo cảnh sát?"
"Đúng vậy. Mạo muội hỏi một phen, mất liên lạc đã bao lâu?"
"Từ mười giờ đến bây giờ rồi."
"Vậy báo cảnh sát đi."
Hữu Hữu ở một bên nói: "Báo cảnh sát cũng chỉ là làm ghi chép, sau 48 giờ mới có thể lập án."
Mộc Tịch căng thẳng nói: "Kỳ thật tình huống hiện tại, có lẽ không cần đến cảnh sát ra mặt, chúng tôi chỉ biết rằng cô ấy vào khách sạn xong cuối cùng đã đi đâu, là được."
"Là như vậy..." Tiếp tân cau mày, nghiêm túc giải thích, "Nếu không phải do cảnh sát ra mặt, chúng tôi không tư cách cho cô xem camera." Tiếp tân chi tiết nói.
"Vì sao?"
"Không có quyền hạn." Tiếp tân nói: "Thời gian trước có khách ở trong khách sạn, bản bút ký và một chút tài vật bị trộm, cũng muốn xem camera, sau cùng vẫn lại là cảnh sát tham gia mới có quyền hạn xem."
Hữu Hữu nhíu mày.
Thái độ phục vụ của khách sạn này đúng là khiến người gấp gáp.
Mộc Tịch cũng đã căng thẳng đi sang một bên báo cảnh sát rồi.
Kết quả cảnh sát trả lời, nhân số cảnh sát chịu trách nhiệm ban đêm của cục cảnh sát không nhiều, ra tuần tra, còn có hai người đang làm ghi chép, tạm thời không thể đúng lúc báo động.
Hơn nữa xưng, nếu là mất liên lạc, đề nghị sai mười hai giờ mới báo cảnh sát, hoặc là đợi sau tám giờ buổi sáng, cục cảnh sát sẽ phái người qua tìm hiểu tình huống.
Cúp điện thoại, Hữu Hữu hỏi tình huống, Mộc Tịch nói tường tận.
"Làm sao bây giờ?"
Mộc Tịch lo lắng, theo bản năng hỏi ý kiến của cậu.
Dù là bọn họ không phản ứng kịp, cô là một người trưởng thành, mà lại nghiêm túc hỏi một đứa bé nên làm sao bây giờ.
Môi hồng Hữu Hữu mím lại.
Lập tức nghĩ đến cái gì, cầm điện thoại ra, gọi một số.
Điện thoại vang thật lâu, sau đó mới được kết nối.
Cậu mở miệng nói: "Cha ơi, hiện tại con ở khách sạn Hào Thái, có việc gấp, cha tới đây một chút."
Mộc Tịch trợn mắt há mồm mà nhìn cậu bình tĩnh cúp điện thoại, cảm thấy ngổn ngang trong gió.
Cô ấy có thể thấy trong mắt đứa nhỏ này có lo âu và khẩn trương vì không thấy mẹ nữa, nhưng mặc dù nội tâm vô cùng lo lắng, bình tĩnh cậu biểu hiện ra ngoài, lại khiến người ta thán phục.
Mười mấy phút đồng hồ sau, một chiếc xe thể thao đỗ lại ở cửa khách sạn, úc người đàn ông dáng người thon dài, dung mạo anh tuấn bức người xuất hiện tại cửa khi đó, Mộc Tịch ngây ngẩn cả người.
Lúc này cô ấy mới phản ứng kịp, vì sao gương mặt đứa nhỏ này khiến cô ấy cảm thấy nhìn quen mắt.
Mộc Tịch ngơ ngẩn đánh giá qua lại trên người hai cha con, khóe môi hung hăng rút một phen.
Cha đứa nhỏ này đúng là...
Người thừa kế Mộ thị - - Mộ Nhã Triết!?
Bỗng nhiên cô ấy đã hiểu, lúc trước Vân Thi Thi bị Nhan Băng Thanh ức hiếp tát tai, bị anh nhìn thấy, trong mắt anh lóe lên sát khí và phẫn nộ.
Cũng bỗng nhiên hiểu, vì sao trong một đêm Nhan Băng Thanh đã bị phong sát đến đường cùng!