Giống như anh anh dự đoán, suốt cả một ngày đã qua, bên Mộ thị không truyền ra bất kì động tĩnh gì.
Có lẽ, bộ phận quan hệ xã hội đang căng thẳng chuẩn bị, có lẽ đến ngày mai, lại có lẽ là ngày hôm sau nữa, đại khái Mộ thị sẽ công bố tin tức anh từ chức.
Đại khái, hiện tại Mộ Lâm Phong đang sứt đầu mẻ trán, xử lý như vậy, làm thế nào hạ tầm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất, là chuyện hiện giờ ông ta băn khoăn nhất.
Giờ phút này, sợ là đã là hận anh đến nghiến răng nghiến lợi rồi!
Mộ Nhã Triết nghe tiếng mở cửa, đã thấy người phụ nữ nhỏ bé của mình trở về nhà, mỉm cười nói, "Sao về trễ như vậy?"
Vân Thi Thi đứng ở cửa, cũng không có vì ân cần thăm hỏi như ngày thường, mà vui mừng khôn xiết, cô tựa vào cửa, tiện tay quăng chìa khóa xe trên bàn, sau đó, cứ tựa trên cửa như vậy, cúi đầu, dáng vẻ cô đơn mà bất lực.
Giờ phút này, trạng thái của cô, có thể dùng câu mây sầu sương thảm để hình dung!
Cúi đầu nhỏ, mặt co mày cáu, Mộ Nhã Triết cũng là thấy mờ mịt, cũng không biết người phụ nữ nhỏ bé này ở bên ngoài bị chọc gì mà tức giận như vậy, rầu rĩ không vui như vậy!
Trên thực tế thì sao?
Dọc theo đường đi, cô luôn an ủi chính mình, nhưng vẫn cảm thấy đau khổ.
Mặc dù trước mặt Tống Ân Nhã, tư thái của cô tự tin kiêu ngạo, không chút lưu tình một phen chế nhạo cô ta, xoay người, cô chỉ còn một mình, thì cố gắng an ủi tâm trạng của mình!
Cùng lúc, đứng trên lập trường của Mộ Nhã Triết, lặp đi lặp lại với mình, anh không có khả năng phản bội cô.
Nhưng cùng lúc, nghĩ đến việc Tống Ân Nhã mang con của anh, lại cảm thấy lòng vừa chua xót, vừa ghen tị!
Trong lòng cảm thấy không cân bằng!
Đồng thời, cảm thấy vô cùng ấm ức!
Dù sao, thử nghĩ mà xem, người phụ nữ đáng ghét kia, ỷ vào việc mang thai con của người đàn ông nhà mình, ngay mặt bức vua thoái vị, dù là ai cũng không thể điều chỉnh tâm trạng được!
Dù anh tự giữ mình, nhưng sao có thể nghĩ đến việc Tống Ân Nhã dám lợi dụng thủ đoạn đê hèn, trộm tinh, hoàn thành việc thụ tinh nhân tạo?!
Mộ Nhã Triết phát hiện sự không thích hợp của cô, đứng dậy, đi đến trước mặt cô, lại thấy cô từ đầu đến cuối luôn cúi đầu, không nói một lời, tâm trạng vô cùng nặng nề.
"Làm sao vậy?"
Anh hỏi.
Bỗng nhiên mặt Vân Thi Thi không chút thay đổi mà đẩy anh ra, đi tới trước bàn ăn, tự mình rót một cốc nước sôi để nguội, uống vào trong bụng.
Mãi đến lúc uống hết một cốc nước, tâm trạng cuối cùng bình tĩnh một chút, đợi cho cảm xúc ổn định một chút, cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông chẳng biết lúc nào đã ngồi xuống bên người cô, vẻ mặt vẫn không thay đổi, mở miệng: "Hôm nay, Tống Ân Nhã hẹn gặp em."
"Cô ta?"
Mộ Nhã Triết cũng thấy ngoài ý muốn, "Cô ta về thủ đô rồi hả?"
"Xem ra tin tức của anh cũng chưa nhanh nhạy lắm!"
Không biết vì sao, cô lời nói ra, cũng mang theo kim châm, như là không thoải mái của cô, nhất định phải để cho anh gánh vác một chút, trong lòng mới có thể dễ chịu hơn.
Người đàn ông giận quá hóa cười, từ sau việc từ chức tối hôm qua, hiếm khi mừng rỡ thoải mái cả người, không có những chuyện khiến người ta phiền não của công ty, bởi vậy, kiên nhẫn trên sự nghiệp, di chuyển hết lên người cô, mặc dù trong lời của cô lộ ra chút gai góc, anh cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy vui vẻ mà cười rộ lên.