Mạnh Tinh Tuyết mạnh mẽ lau nước mắt, đột nhiên đứng dậy, nhấc túi hành lý lên, đi ra cửa, nắm lấy tay cầm, quay đầu nhìn lại, ngắm nhìn nhà trọ một lần, nước mắt lại lăn xuống, tí tách tí tách.
Mỗi một góc, đều khiến người ta vương vấn.
Cái giường lớn kia, bọn họ từng mây mưa ở đó.
Sopha trong phòng khách đó, cô từng ngồi lên đùi anh ta, làm nũng như một đứa trẻ.
Trong phòng ăn, thấp thoáng cảnh cô bận rộn nấu ăn cho anh ta.
Trên ban công, thậm chí vẫn còn treo lơ lửng áo khoác của anh ta.
Anh ta không ở bên cạnh nhưng lại cứ mãi trong lòng cô.
Dù là nhìn cái gì đi chăng nữa, đều có hình bóng anh ta.
Mạnh Tinh Tuyết mang theo tia hy vọng cuối cùng, tuyệt vọng cắn môi, nhẫn nhịn nước mắt, quyết định gọi lần cuối cùng.
Bất kể là ai bắt máy, cô nhất định phải nghe được giọng nói của anh ta, xem ra cô vẫn còn sót một chút dũng khí.
Chút tình cảm này, ngay từ khi bắt đầu, cô đều ở thế bị động, nhu nhược thấp kém, luôn luôn mong chờ anh ta đến đây.
Không dám đòi hỏi quá nhiều, thấp kém như một tên ăn mày vậy.
Có lúc, quá đỗi nhớ nhung, cô liền trốn trong chăn, âm thầm rơi lệ, nhưng không dám quấy nhiễu phiền hà.
Anh ta nhớ tới cô, đi đến nơi này, cô liền vui mừng khôn xiết, như một đứa trẻ ấu trĩ, mặt mày hớn hở!
Cô mong chờ rằng anh ta có thể để cô vào trong lòng, bảo vệ cô, không để cô không nhà không cửa.
Cô yêu anh ta nhưng thấp kém cực kỳ.
Có thể sự nhu nhược này, từ trước đến nay, anh ta không hề để ý.
Lần thứ nhất lấy dũng khí cũng là lần cuối cùng.
Mạnh Tinh Tuyết chăm chú cầm điện thoại di động, chỉ đợi điện thoại chuyển sang đầu số bên kia, sau đó, có thể như thường ngày, nghe được giọng nói của anh ta.
Dù cho đó là âm thanh thiếu kiên nhẫn đi chăng nữa.
Mạnh Tinh Tuyết mở to hai mắt, căng thẳng có chút nghẹt thở, nhưng đến khi điện thoại chuyển được sang đầu số bên kia, cô vừa muốn mở miệng thì nghe thấy ngay âm thanh của đôi nam nữ đang triền miên.
“Ừm...”
“Ha a...”
Âm thanh ái muội ấy, liên tục truyền vào lỗ tai cô.
Có thể là, không có bất cứ vật gì có thể phá vỡ con người ta một cách tàn bạo đến như vậy.
Giọng của người phụ nữ, cô ngờ ngợ nghe không rõ nhưng mà giọng của người đàn ông, cô lại rất rõ ràng.
Âm thanh quen thuộc, là anh ta, chính xác là anh ta...
Trời tối rồi, thế nhưng anh ta lại đang ở bên một người phụ nữ, là người phụ nữ vừa mới nghe máy sao?
Cố ý cho cô nghe được cô ta đang ở dưới thân Mộ Yến Thừa, uyển chuyển hầu hạ?
Vì vậy, vào lúc này, đã có người thay thế cô rồi sao?
Anh ta đã không cần cô.
Mà cô cũng không được cần nữa.
“A...Ha ha...”
Mạnh Tinh Tuyết cười vô hồn.
Chỉ là, cười vẫn chưa dứt thế nhưng nước mắt đã tràn vào khe môi mất rồi.
Tại sao lại dùng phương thức tàn nhẫn này chứ?
Anh ta đâu có ngủ chứ?
Anh ta cũng ngầm thừa nhận, muốn dùng phương thức này để đánh tan sự cố chấp của cô một cách triệt để thật sao?
Là như vậy phải không...?