Rất nhanh, bọn họ liền thuận lợi chạy ra khỏi nhà ma.
Ngoài nhà ma, đám người hỗn loạn như ong vỡ tổ, Tiểu Dịch Thần loáng thoáng nhìn thấy người đàn ông ẩn núp trong đám người không ngừng tìm kiếm xung quanh kia, trong lòng cả kinh, chạy về phía ngược lại với hắn ta.
Tầm nhìn người đàn ông chuyển qua, lập tức phát hiện ra Tiểu Dịch Thần và Vân Thiên Hữu trong đám người, theo sát dấu bọn họ!
Vân Thiên Hữu phục hồi rất nhanh, giùng giằng nhảy xuống từ trên người Tiểu Dịch Thần, Tiểu Dịch Thần nắm chặt tay cậu, trông thấy vòng xoay mặt trời cách đó không xa, suy nghĩ xoay chuyển, nhanh chóng có ý đồ.
“Đi.”
Vòng xoay mặt trời.
Hai hàng dài người đang đứng xếp hàng chờ.
Tiểu Dịch Thần cầm hai tờ vé khách quý, thuận lợi thông qua cửa khách quý, cùng Vân Thiên Hữu lên vòng xoay.
Vòng xoay mặt trời chậm chạo chuyển động.
Tiểu Dịch Thần cẩn thận qua cửa sổ nhìn xuống bên dưới, thị lực của cậu rất tốt, bởi vậy nhìn thấy người đàn ông đứng trong đám người đang ngẩng mặt lên, trong lòng kinh hãi hơn, người đàn ông này không đơn giản!
Dưới hoàn cảnh như này, không hề để mất bọn họ, vẫn bám theo như rắn.
Năng lực truy đuổi mạnh đến vậy sao?
So với sự hốt hoảng của Tiểu Dịch Thần, Vân Thiên Hữu tỉnh táo ngồi một chỗ, bấm số của Lý Hàn Lâm, yêu cầu phái một đội ngũ an ninh trong vòng năm phút phải đến Vòng xoay mặt trời tiếp viện cho bọn họ.
Cúp điện thoại, cậu ngồi dựa vào góc, trên mặt tĩnh lặng, không có bất cứ phập phồng gì.
Tiểu Dịch Thần quay mặt sang, thấy sắc mặt cậu khó coi, vẻ mặt tái nhợt, thoạt nhìn cực kì suy yếu.
Trải qua màn truy đuổi kịch liệt vừa rồi, Tiểu Dịch Thần biết chắc chắn thể lực của cậu đã cạn sạch.
Bởi vậy cho rằng chắc cậu vẫn còn sợ hãi, bèn đi tới, đặt tay lên vai cậu, khóe môi khẽ nhếch lên: “Đừng sợ, có mình bảo vệ cậu!”
Có chút căng thẳng, có chút lo lắng, rất sợ em trai này không nhận cậu!
“Cậu? Bảo vệ tôi?” Hữu Hữu ngước mắt, đối với động tác thân thiết của cậu hơi né tránh. Sự thân thiết của Tiểu Dịch Thần không hề khiến cậu lay động, vẫn duy trì khoảng cách.
Vô cùng xa lạ.
Tay của Tiểu Dịch Thần ở giữa không trung từ từ nắm thành nắm đấm, cuối cùng lúng túng thu về.
Đầu ngón tay hình như vẫn còn nhiệt độ cơ thể của cậu ấy.
Ấm áp, chân thực như vậy.
Tiểu Dịch Thần ngẩn ngơ nhìn bàn tay, cảm thấy, em trai này không dễ gần gũi...như trong tưởng tượng!
“Cậu lấy gì bảo vệ tôi?”
Hữu Hữu thình lình nghi ngờ hỏi, hiển nhiên cho rằng đứa trẻ trước mặt cậu nhỏ bé như vậy, cậu không tin, cậu ta có thể bảo vệ mình!
“Tôi khỏe hơn cậu, cũng cao hơn cậu, nhất định có thể bảo vệ cậu!”
Hữu Hữu ngước mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không hề chấp nhận sự thân thiết của cậu ấy, trên mặt có sự xa cách nhàn nhạt.
Cậu nhìn Tiểu Dịch Thần, dù cậu đang ngồi, nhưng Tiểu Dịch Thần đứng trước mặt cậu, vô cùng cao lớn, đủ để cậu phải ngẩng đầu mà nhìn cậu ấy!
Tiểu Dịch Thần nóng lòng muốn chứng minh mình có năng lực bảo vệ em trai, nhưng lời nói vào tai Hữu Hữu lại bị thay đổi.
Thằng nhóc này đang chê bai vóc người của cậu à?
“Haha! Cậu đang khoe khoang với tôi là cậu cao hơn tôi à?!”