Buổi tiệc đó đầy rẫy xa hoa đồi trụy, chỉ có không nghĩ ra chứ không có gì không làm được.
Anh ta trơ mắt nhìn một đám phụ nữ bị trùm mắt, xếp thành một hàng, cong cái mông lên, khi nhạc vang lên thì bọn đàn ông bắt đầu đùa giỡn, ai xuất tinh đầu tiên thì bị phạt rượu.
Đương nhiên, nếu như có ai bị chết thì chỉ cần dùng ít tiền là có thể giải quyết được rồi.
Không một con mồi nào trốn thoát.
Bị cưỡng bức đến mức tàn bạo.
Sau khi tiệc tàn, Hoa Cẩm bị nhiễm độc, phải điều trị mất mấy tháng trời.
Người đàn ông mặc kệ anh ta, không hỏi han gì, vì kế sinh nhai nên anh ta không thể làm gì khác hơn là bị đưa vào quán bar.
Sau đó, người đàn ông kia ký kết với anh ta, quyết tâm chế tạo anh ta thành một nam thần cổ trang.
Nói chung là bị đối xử như một cái cây hái ra tiền, sau khi chán anh ta, người đàn ông kia không còn gặp mặt nữa.
Thời điểm ra mắt được nửa năm, anh ta gặp gỡ được người phụ nữ tên gọi Tiểu Nhã kia.
Trên thực tế, từ trước đến nay Hoa Cẩm vẫn không hề biết tên họ đầy đủ của người phụ nữ này.
Chỉ biết là, bối cảnh thì bất phàm, nghe nói có quan hệ với ZhengTan*, gia thế hiển hách, sau lưng còn có một tập đoàn, có thể nói là sinh ra trong một gia tộc quyền thế kinh người.
*Chỗ này raw bị lỗi, các editor không tìm được tên người này.
Người phụ nữ kia xuất hiện, xét về mặt ý nghĩa thì đã cứu anh ta thoát khỏi vòng u ám kia, nhưng mà xét về một mặt khác, thì lại bị nhốt trong một cái lồng mới, không cách nào ra được.
Cô ta rất yêu thích anh ta, Hoa Cẩm nghĩ, có thể đó là một tình cảm hời hợt, bị lời ngon tiếng ngọt của anh mê hoặc.
Giờ đây, bất kể là nữ minh tinh nào muốn dựa hơi anh ta, đều bị cô ta diệt.
Đối với cô ta mà nói, chuyện này chỉ cần một câu nói mà thôi.
Đối với những nữ minh tinh kia, đó là chuyện động trời.
Từ đây, bất kỳ nữ minh tinh nào nhìn thấy hắn ta, đều giống như nhìn thấy thú dữ vậy, cứ đường vòng mà đi.
Mặc dù cùng ở trong một phim trường, cũng hận không thể cách xa anh ta một dải ngân hà.
Hoa Cẩm liếc mắt nhìn cô, nở nụ cười tự giễu: “Có phải là rất buồn cười không? Tôi hệt như một món hàng, nói trắng ta, tấm thân này cực kỳ dơ bẩn.”
“Đừng nói như vậy!”
Vân Thi Thi nghe xong, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đau lòng, kinh ngạc...mùi vị lẫn lộn.
Hóa ra, ngày hôm đó, những lời anh ta nói, đều không phải chuyện cười.
Anh ta sao có thể để lộ vết thương cho cô xem, nói chuyện về đời mình như gió thoảng mây trôi vậy chứ!
“Em có chán ghét tôi không?”
Hoa Cẩm cực kỳ sợ sệt.
Anh ta không muốn nói những lời này nhưng những vết thương bị đè ép đã nhiều năm, sớm sinh mủ thối rữa rồi, nhưng mà anh ta chỉ muốn cho cô biết, anh ta nguyện ý xé quá khứ ra cho cô xem.
Nhưng mà lại càng sợ, sợ sau khi nói xong thì cô sẽ né tránh.
Vân Thi Thi lắc đầu, đau lòng cho anh ta, không hề cảm thấy anh ta là một người dơ bẩn.
Dơ bẩn nhất là lòng người, không phải sao?
Kỳ thực, anh ta rất hiền lành, không hề lạnh lùng độc ác như vẻ bề ngoài, thậm chí, còn có chút hồn nhiên.