"Cái kia? Cái nào?" Mộ Nhã Triết nhíu mày, nhưng rất nhanh đã hiểu ý cô.
Hóa ra là thật sự lo lắng anh sẽ ăn cô!
"Được rồi, không náo loạn, lại đây."
Âm thanh trở nên cứng rắn, vai Vân Thi Thi khẽ run lên, tuy nhiên trong lòng không phải rất đồng ý.
Nhưng mà lại không dám cãi lại mệnh lệnh của anh, di chuyển từng chút từng chút đến bên cạnh anh. Vừa tới gần, dễ dàng ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người anh, loại hương vị thanh u tao nhã, như là mùi hương của hoa mộc lan.
Mộ Nhã Triết dùng một tay xoa mái tóc ướt đẫm của cô, bàn tay mang theo một luồng hơi nóng ấm áp. Dùng sức mà xoa, anh nhướng mày hỏi: "Tóc còn ướt liền chạy đến?"
Như vậy rất dễ bị đau nửa đầu.
Phụ nữ, đặc biệt là ở tuổi này của cô, là lúc quan trọng nhất để chăm sóc thân thể. Nếu không kịp hông khô tóc, đến lúc bệnh tiến vào thân thể, khi tuổi khá lớn, sẽ bị đau đầu.
Cô bé này, thực sự không biết cách chăm sóc mình một chút nào, chuyện bình thường như vậy cũng không biết sao?
Vân Thi Thi lắc đầu nói: "Bình thường tôi tắm xong, tóc đều tự nhiên khô."
Mộ Nhã Triết véo gò má của cô, sức lực không nhẹ không nặng, nhưng có vài phần dụ dỗ: "Đi lấy máy sấy hong cho khô, nếu không sẽ bị cảm."
Vừa dứt lời, Vân Thi Thi có chút không thể tin mở to hai mắt, người đàn ông này, đang quan tâm cô sao?
Nghe giọng nói của anh gần như có chút cưng chiều, ấm áp vui vẻ trong lòng Vân Thi Thi tan ra đôi chút.
Phải biết rằng, cô lớn tới như vậy, hình như cũng chỉ có cha mới quan tâm bảo vệ cô. Sau khi cha phá sản, cô ở trong nhà đã sớm bị lãng quên, cô ăn nhờ ở đậu, coi như là nhận hết đối xử lạnh nhạt, Lý Cầm và Vân Na đều không để ý tới cô.
Ở trường học, bởi vì lúc nào cũng vùi đầu vào học tập, cho nên không hề thân thiết với những bạn học khác, ở trường cũng coi như độc lai độc vãng.
Chủ nhiệm lớp cũng rất quan tâm tới cô, nhưng...
Vân Thi Thi đúng là cô bé dễ dàng thỏa mãn, cũng là cô bé rất dễ bị cảm động, bởi vì một câu nói của anh, gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên: "Tôi không biết máy sấy để ở đâu..."
"Ở trong ngăn kéo thứ nhất."
"Ồ." Vân Thi Thi gật gù, đứng dậy chạy đi. Kéo ngăn kéo thứ nhất, quả nhiên nhìn thấy một cái máy sấy màu trắng rất lớn.
Cô cầm lên, máy sấy này rất đẹp, vừa nhìn chính là rất thích hợp cho anh dùng.
Xem ra cũng rất cao cấp, giống như ở trong các tiệm cắt tóc. Chỉ có điều cái máy sấy này quá lớn và nặng, cô cầm một tay không hết, cầm vào cảm thấy rất nặng, chớ nói chi là sử dụng đến.
Huống hồ, bây giờ trên tay cô mềm nhũn, không có sức, cái máy sấy này thực sự quá nặng.
Cắm vào nguồn điện, Vân Thi Thi vụng về sấy tóc.
Cô rất ít khi dùng máy sấy, chỉ vì, thời gian của cô quá ít, lúc đọc sách lại phải đi làm thuê, phân chia thời gian học tập, vội vàng làm luận văn.
Làm việc rất muộn mới về đến nhà, sáng sớm bỏ ra chút thời gian gội đầu sau đó vội vã đi làm, tùy ý để gió hông khô, bởi vậy rất ít có thể an nhàn thoải mái, sau khi tắm xong bình tĩnh hông khô tóc.
Bởi vì nguyên nhân máy sấy quá nặng, cô không thể không dùng hai tay nắm chặt, dùng gió lớn để sấy.
Đối với việc sấy tóc, tự nhiên cô cũng không hiểu lắm, chỉ biết nên hông khô tóc sớm một chút, bởi vậy mở tốc độ gió lớn nhất, lần này thì nguy rồi, một mái tóc đẹp đẽ bị thổi mất trật tự đến cực điểm, Vân Thi Thi ảo não nhíu mày, vụng về dùng tay sửa lại mái tóc, nhưng càng sửa thì càng rối.
Mộ Nhã Triết nghe trong phòng tắm thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng thở nhẹ, cảm thấy kỳ quái, cô bé này, lại đang lăn qua lăn lại cái gì.
Đi tới cửa nhìn lên, có chút sửng sốt.
Chỉ thấy mái tóc đen của Vân Thi Thi bị thổi rối loạn, tóc được bện lại, giờ phút này lại giơ lên như thằng nhóc ngốc.
Có lẽ những sợi tóc này nửa khô nửa ướt, cho nên chải rất khó khăn, đau đến mặt mày nhăn nhó, nhìn dáng dấp kia, dường như sắp rơi nước mắt.
Phản chiếu qua tấm gương, bỗng nhiên cô nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau, không khỏi ngẩn ra, trong lúc cô còn đang ngạc nhiên, thì nhìn thấy trong gương Mộ Nhã Triết lấy cây lược trong tay cô, một tay vén mái tóc mềm mại của cô, một tay cầm lược nhẹ nhàng chải tóc cho cô.