Mộ Nhã Triết là ai chứ?
Anh là hoàng thái tử có bối cảnh khó lường, ngay cả quan chức lẫn giới xã hội đen ở thành phố này đều kính sợ anh, ra sức lấy lòng anh, nói gì đến một cục trưởng nho nhỏ như ông ta!
Ông ta mặc kệ người phụ nữ của Mộ Nhã Triết đã trêu chọc Lý Lương Đống như thế nào, cũng không quản cô đã gây thù chuốc oán với Lý Lương Đống ra làm sao, dù sao thì người thông minh cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này, lo cho thân mình mới là chuyện cần thiết! Nếu không sau này chết như thế nào còn chưa biết đâu!
Tuy nhiên, cho dù trong lòng cảm thấy bực tức với Lý Lương Đống nhưng ngoài miệng cũng không thể không nể mặt ông ta một chút, vì vậy cục trưởng cất giọng bình tĩnh: "Ông chủ Lý à, ông gọi điện thoại cho tôi có việc gì? Ông nói như vậy thật sự khiến tôi khó hiểu!"
"Không phải lần trước tôi giao cô gái kia cho ông sao, tại sao ông không nói với tôi một tiếng đã thả người hả?" Giọng nói nóng nảy như vậy, nghe là biết người kia đang cực kỳ tức giận rồi.
Cục trưởng Tiền thở dài một tiếng, tức giận nói: "Cậu Mộ tới tìm tôi để đòi người, tôi có thể không thả sao?"
"Cậu Mộ?"
Lý Lương Đông mơ mơ hồ hồ không phản ứng kịp, lại nghe cục trưởng Tiền trút giận: "Ông chủ Lý à, ông muốn tôi giúp ông, chuyện này không thành vấn đế! Nhưng mà ông cũng đừng có đẩy tôi vào hố lửa chứ!"
"Ông có ý gì? Cậu Mộ, cậu Mộ nào cơ?"
Ở bên kia, cục trưởng Tiền trợn trừng mắt, hỏi lại ông ta: "Ở thành phố này, có thể đưa người trong tay tôi ra ngoài, có thể khiến tôi cung kính gọi là "cậu Mộ" thì còn có thể là ai?"
Thực sự mà nói, địa vị của cục trưởng Tiền cũng không nhỏ, có thể khiến ông ta ngoan ngoãn thả người cũng chỉ có...
Lý Lương Đống chau mày: "Mộ Nhã Triết?"
"Còn không phải là vị thái tử kia!" Cục trưởng Tiền nói ra tên anh vẫn còn sợ hãi trong lòng: "Không phải là tôi không dám đắc tội với người này nên mới phải thả người sao? Trái lại phải nói ông đấy, tại sao người phụ nữ của Mộ Nhã Triết lại chọc đến ông hả?"
Nghe được cái tên "Mộ Nhã Triết", Lý Lương Đống cũng hơi ngẩn ra, nhưng ông ta vẫn cố vớt vát mặt mũi của mình: "Không phải chỉ là thằng nhóc kia thôi sao? Sợ gì chứ!"
Cục trưởng Tiền âm thầm hít vào một hơi, thầm nghĩ Lý Lương Đống này thật sự là ếch ngồi đáy giếng không biết nặng nhẹ, hừ một tiếng rồi nói: "Dù sao thì tôi cũng không dám đắc tội cậu Mộ cao quý kia, tôi nghĩ ông vẫn nên nhờ cậy người lợi hại hơn đi!"
Cúp điện thoại, trong đầu Lý Lương Đống cũng có chút lạnh lẽo, ngồi ở trên giường sửng sốt một lúc lâu, nghĩ như thế nào cũng không hiểu rõ mối quan hệ giữa Vân Thi Thi và vị thái tử kia.
Ông ta thật sự không nghĩ tới Vân Thi Thi thật sự là người phụ nữ của Mộ Nhã Triết, hơn nữa cũng có vị trí không nhỏ trong lòng anh.
Cái tên Mộ Nhã Triết này thật sự quá mức nổi tiếng, đương nhiên Lý Lương Đống không thể không biết, đúng như lời thư ký nói vừa nãy, nhân vật lớn này có địa vị rất cao, rất ít người có thể nhìn thấu bối cảnh và lai lịch của anh.
Phần lớn mọi người đều chỉ biết anh là ông trùm ngành giải trí ở thành phố này, là hoàng thái tử ngành tài chính, nhưng mà chỉ có từng này thì làm sao có thể ở cái vị trí trên cả vạn người ở cái thành phố này?
Lai lịch của người này không thể đơn giản như thế! Chỉ là người hiểu rõ bối cảnh của anh không nhiều, ông ta không phải là ngoại lệ.