Cho đến khi ra khỏi cổng trường một đoạn khá xa, hai người họ mới có thể thân cận với nhau một chút.
Có đôi lúc, Lâm Lị sẽ cầm lấy tay của anh, nhìn anh tươi cười rạng rỡ, Đông Vũ cũng sẽ ôn nhu nhìn cô ấy, giống như trước đây, anh ấy cũng nhìn tôi như vậy.
Có đôi khi, Đông Vũ sẽ ôm lấy bờ vai của cô ấy, hai người cứ như vậy đùa giỡn, vô tình sẽ có những cử chỉ thân mật.
Tôi lại giống như một kẻ thích bị ngược, cứ nhìn họ thân thiết với nhau như vậy.
Tôi thường nghĩ, Đông Vũ chắc hẳn thường xuyên ôm cô ấy, nắm tay cô ấy cũng từng hôn nhau, có lẽ sau này hai người họ cũng sẽ lên giường với nhau.
Nghĩ tới chuyện này, tôi thật sự có chút mất khống chế, hai người họ thật sự sẽ lên giường với nhau sao?
Thật sự sẽ…… như vậy sao?
Tôi có chút khinh thường suy nghĩ này, như vậy thực sự rất xấu xa, chỉ là, tôi lại không cầm lòng được mà nghĩ đến chuyện này, đến mức đầu đau nhức, đến mức cả trái tim đều cảm thấy rất đau.
Trong khoảng thời gian hẹn hò cùng Tô Kỳ, tôi quả thật cũng vô cùng phối hợp.
Cùng anh đi qua những con đường mà tôi đã từng đi với Đông Vũ, đi đến tiệm kem, rạp chiếu phim, thư viện, hay những nơi trước đây tôi đã từng đến cùng Đông Vũ, giống như là mang hình bóng của người trong tâm trí lên người của Tô Kỳ, nhưng tôi thật sự cảm thấy không công bằng,
Ngay cả tôi cũng không biết, ngoại trừ những cách này ra thì tôi có thể làm thế nào để tiếp nhận người con trai đẹp như ánh mặt trời rực rỡ này.
Tôi cũng không biết, phải làm như thế nào mới có thể cắt đứt tình cảm với Đông Vũ.
Vấn đề này tôi cũng từng hỏi Tô Kỳ.
Tôi hỏi anh ấy, “Tô Kỳ, nếu anh thích một người không nên thích, thì phải làm thế nào mới đúng?”
Anh hỏi lại tôi, “Thế nào gọi là thích người không nên thích?”
“Chính là không nên thích, giữa anh và cô ấy, vĩnh viễn cũng không có khả năng, mãi mãi cũng không thể ở bên nhau.”
“Sao có thể? Anh mới không tin chuyện đó. Chỉ cần anh thích, anh sẽ theo đuổi đến cùng, đến bao giờ có được mới thôi”
“Chuyện đó…… Nếu thật sự không có khả năng để ở bên nhau?”
“Không có khả năng!”
Tôi dồn toàn bộ dũng khí để nói ra câu hỏi, “Nếu như, người đó là em gái của anh thì sao?”
Tô Kỳ nhìn tôi, ngơ ngẩn nửa ngày, đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, “Sao có thể?! Đây là loạn luân, anh lại không phải biến thái!”
Vừa dứt lời, đột nhiên anh ngẩn ra nhìn tôi thật lâu, ánh mắt nhìn tôi lần này lại có chút thâm sâu.
Có lẽ từ ngày đó trở đi, anh ấy mơ hồ nhận ra mối quan hệ tế nhị giữa tôi và Đông Vũ, vì vậy, thỉnh thoảng anh ấy sẽ dùng mọi cách để thử tôi.
Tôi nghĩ anh ấy cũng đã nghi ngờ tình cảm mà tôi dành cho Đông Vũ không phải do anh ấy tưởng tượng mà ra.
Úc ở trước mặt tôi, anh ấy thường nói ra những chuyện của Đông Vũ và Lâm Lị khi ở cùng với nhau.
Có một lần, anh ấy dẫn tôi đi gặp mặt bạn bè, lúc ở trong KTV, anh làm như vô tình nói với tôi là anh vô tình nhìn thấy Đông Vũ cùng Lâm Lị đi ra từ khách sạn.
“Đây chắc không phải là cùng nhau ‘khai phòng’ chứ?”
Anh cười, có chút mỉa mai.
Tôi có chút tức giận với anh, “Không nhìn thấy tận mắt, thì không nên nói bậy như vậy!”
“Hạ Thuần, anh phải nói thế nào mới tốt đây? Hai người cùng nhau vào khách sạn, nếu không phải làm chuyện đó thì có thể làm gì? Ngoại trừ lí do ấy ra thì anh không nghĩ ra được lí do nào thuyết phục hơn cả.”
Nhắc tới “khai phòng”, tôi bỗng nhớ tới Tô Kỳ từng nói.
Anh nói rằng, trừ khi là tôi chủ động, nếu không anh sẽ không phát sinh bất cứ hành động quá mức nào.
Tôi hỏi anh cái gì gọi là hành động quá mức.
Anh nói một cách đương nhiên: “Khai phòng nha! Đông Vũ đã cảnh cáo anh, nếu anh dám lừa em đi “khai phòng” thì sẽ đánh gãy chân anh.”