Mặc dù ngoài miệng nói không cần, nhưng cũng không có quá mức kịch liệt giãy dụa cùng phản kháng, Hữu Hữu vừa thẹn vừa cáu, ủy khuất trừng mắt nhìn anh, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn qua một bên, không lại nhìn anh, miệng nhỏ nhắn mím lại thành đường cong.
Làm như không tiếng động đấu tranh.
Bánh bao nhỏ này, thật sự là vô cùng mạnh miệng, tính cách kiêu ngạo này, rốt cuộc di truyền từ ai đây?
Mộ Nhã Triết bắt cằm của cậu, quay mặt cậu lại khiến cho cậu đối diện với mình..
Hữu Hữu quay người một cái, ý đồ thoát khỏi kiềm chế của anh, nhưng mà Mộ Nhã Triết là một người đàn ông, lực đạo trên tay làm sao cậu có thể chống cự được?
Thấy không thể tránh thoát, cậu dứt khoát liền buông tha cho giãy dụa, chỉ cảnh cáo trừng mắt anh, trong mắt ý tứ uy hiếp rõ ràng.
Mộ Nhã Triết mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên gần gũi, với khuôn mặt của con trai anh.
Mái tóc đen như mực, thật mềm mại, nhất là ở ngọn đèn làm nổi bật hơn, càng có vẻ màu sáng mềm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, gương mặt tuyết trắng, hai gò má phấn nộn, mũi thẳng, cậu có một đôi mắt to mọng nước, đuôi mắt dài mà cong lên, lông mi nồng đậm nhỏ nhắn mềm mại, lại dài lại cuốn, hơi hơi nhếch lên, giống như hai cánh quạt nhỏ.
Con ngươi đen nhánh như hồ nước trong sáng, linh hoạt kỳ ảo mà mê người, hoặc như là lộng lẫy loá mắt như kim cương, không nhiễm một chút tạp chất.
Ánh mắt được di truyền từ Vân Thi Thi, lại kế khuôn mặt tuấn tú của anh, gần như tụ tập tất cả ưu điểm của hai người lên người cậu.
Không thể nghi ngờ, rồi sẽ không lâu, tên nhóc này sẽ trổ mã thành một thiếu niên xinh đẹp hoàn mỹ
Hữu Hữu bị anh nhìn đến nóng cả mặt, cũng không phục trừng mắt nhìn trở về, có chút ý tranh phong.
Hai cha con cứ như vậy yên lặng đối diện nhau.
Vân Thi Thi bị biểu cảm khẩn trương của Hữu Hữu không khỏi cười nói: "Hữu Hữu, biểu cảm của con là gì...”
Mặt của Hữu Hữu càng đỏ hơn, kỳ quái nói: "Chú ấy nhìn chằm chằm vào con!"
"Đó là bởi vì cha thích con nha, đúng hay không?" Vân Thi Thi dỗ cậu.
"Con mới không cần chú ta thích đâu!" Hữu Hữu mạnh miệng nói, có chút kỳ quái chu miệng lên.
Mộ Nhã Triết bật cười, thình lình hỏi câu: "Hữu Hữu, cha và con chơi trò chơi được không?"
"Cái gì?"
"Tiểu Dịch Thần thích nhất trò chơi này.”
"Cái gì? Không chơi...”
Lời còn chưa dứt, Mộ Nhã Triết liền vững vàng nâng cơ thể của cậu lên, hơi ném lên không trung.
"Oa - - "
Hữu Hữu phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thân mình nhẹ bổng bị ném giữa không trung, lập tức lại nằm vuông góc hạ xuống, Mộ Nhã Triết có lực ôm chặt cậu.
Còn không chờ cậu kháng nghị, Mộ Nhã Triết lại nhẹ nhàng ném cậu đi, ném giữa không trung, Hữu Hữu biến sắc, quá sợ hãi, lại không nhịn được phát sinh một tiếng kêu sợ hãi: "Oa - -!"
Thật cao!
Thật cao a!
Một cái chớp mắt lại rơi xuống, dường như tim đập đều phải im bặt đình chỉ rồi!
Cảm giác trái tim giống chạy tới cổ họng.
Hữu Hữu từ giữa không trung hạ xuống, bị Mộ Nhã Triết vững vàng ôm lấy.
Hai tay của anh xuyên qua hai nách bánh bao nhỏ, nâng cao cao.
Hữu Hữu bị dọa đến biến sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ trắng bệch: "Để con xuống dưới! Để con xuống dưới!"
Cậu giãy dụa, hai chân ngắn đấu đá lung tung, tay Mộ Nhã Triết run lên, lại rước lấy một tiếng kêu thảm của cậu: "A! Muốn ngã!"
Trong lúc cậu cho rằng bản thân phải ngã trên mặt đất, Mộ Nhã Triết lại vững vàng đón cậu.