"Cô tới đây ngồi, rượu để cho trợ lý uống!"
"A?"
Mộc Tịch cảm giác nằm cũng bị thương, nhưng mà lúc này lại phải kiên trì tiếp nhận, tội nghiệp nói với vân Thi Thi: "Thi Thi, cô nhất định phải giành được điểm nha, tửu lượng tôi cũng không tốt!"
Hoa Cẩm trộm cười không ngừng.
Vân Thi Thi gật gật đầu, nhưng mà có Cao Nam ở đây, cô không có tâm tư chơi đùa, đầu óc không đặt vào trò chơi, vì vậy khiến cho Mộc Tịch uống phải không ít rượu, lại còn thêm 3 cốc bia.
Mộc Tịch uống đến mặt cũng đỏ, khoát tay, nói với cô không được.
Đã uống nhất định phải say.
Vân Thi Thi hết sức đau lòng, lập tức nói: "Tôi không chơi nữa! Mọi người cứ chơi đi, tôi là gà mờ, chỉ làm cho mọi người mất hết hứng thú!"
Mọi người lúc này mới từ bỏ, cũng không kéo cô chơi nữa.
Cao Nam lại ở trên trò chơi biểu lộ kỹ thuật và tửu lượng phi phàm, mọi người thán phục không thôi. Vân Thi Thi yên lặng nhìn anh ta, một lúc sau, điện thoại rung lên.
Cô cầm điện thoại, thì ra là Tiếu Tuyết nhắn tin.
- - "Rất tốt mà, sao vậy?"
Vài giây sau, lại có tin nhắn tới - - "Oa? Từ trước đến nay cậu rất ít khi hỏi về anh ấy, làm sao vậy?"
Nhìn tin nhắn của Tiếu Tuyết, Vân Thi Thi lập tức xiết chặt điện thoại di động, lần thứ hai nhìn về phía Cao Nam, thấy anh ta dường như đoán được cô đang nhắn tin với ai, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý mà lạnh lùng.
Vẻ mặt đó, rơi vào trong mắt cô, khiến cô tức giận vô cùng!
Khi cô đang chăm chú nhìn anh ta, bỗng nhiên Kỷ Nhiên bên cạnh Cao Nam bị thua, uống vào một chén rượu, uống xong liền bổ nhào vào trong lòng anh ta làm nũng.
Trước mặt cô cùng mọi người mặt, Cao Nam hôn môi cô ta, nhưng mà từ đầu đến cuối ánh mắt đều dừng lại trên người cô.
Như là đang ngạo mạn khoe ra, lại giống như đang khiêu khích!
Vân Thi Thi tức giận đến toàn thân cứng ngắc.
Hoa Cẩm cũng cực kỳ nhạy cảm, lập tức nhận thấy không khí kì quặc giữa hai người, nhìn thoáng qua cô, đã thấy cô gắt gao trừng mắt nhìn Cao Nam, lại thấy Cao Nam cũng đang nhẹ nhàng bâng quơ nhìn cô.
Anh ta kéo kéo ống tay áo Vân Thi Thi, tò mò hỏi: "Thi Thi, làm sao vậy? Em quen anh ta à?"
"Không quen."
Vân Thi Thi nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Cẩm vừa muốn hỏi tiếp, Mộc Tịch ở gần đó đã bị rượu trong người phát huy tác dụng, bỗng nhiên đứng dậy, bưng tay che miệng, Vân Thi Thi vội vàng đứng lên: "Muốn nôn sao?"
Mộc Tịch che miệng không nói lời nào, sắc mặt chật vật gật gật đầu
"Tôi đưa cô đi toilet!"
Vân Thi Thi ôm bờ vai cô ấy đi về phía nhà vệ sinh.
Đến nơi, Mộc Tịch trực tiếp đi vào, Vân Thi Thi chỉ đứng ở ngoài cửa. Cô không đi vào, đại khái cô có thể đoán được, người đàn ông kia nhất định sẽ đến tìm cô, vì vậy cô đứng chờ ở bên ngoài nhà vệ sinh.
Quả nhiên, nửa phút sau, Cao Nam xuất hiện phía sau cô.
"Không nghĩ tới, hôm nay cô cũng sẽ ở đây. Thật là bất ngờ!"
Lời nói lỗ mãng, cực kỳ phù hợp với phong cách của anh ta.
Vân Thi Thi xoay người, nhìn anh ta chằm chằm, cười lạnh một tiếng: "Kỷ Nhan thật sự là của bạn gái của anh sao?"
Cao Nam khẽ phiêu phiêu nói: "Như cô thấy đấy."
Cũng không phủ nhận hay ngụy biện gì cả, trực tiếp thừa nhận sự thật này.
Khốn kiếp!
Vân Thi Thi thầm mắng trong lòng, trên đời này sao lại có loại đàn ông khốn kiếp như vậy?