Nhưng mà, thằng nhóc này, hình như không đem chuyện này để ở trong lòng.
Sự bất mãn của Mộ Lâm Phong với anh tất nhiên đã đến cực hạn.
"Người phụ nữ này, quá nguy hiểm! Không có bối cảnh, không quyền không thế, nhân vật nhỏ như vậy, ở lại bên cạnh cháu, sẽ chỉ trở thành gánh nặng, thành chướng ngại vật của cháu mà thôi! Cô ta ở lại bên cạnh cháu, không có chỗ tốt!"
Thực tế Mộ Lâm Phong nói, không phải không có lý.
Ông ta lo lắng, nếu đứa cháu này quá để ý đến nguwoif phụ nữ kia, người phụ nữ kia tất sẽ trở thành điểm uy hiếp của anh!
Người một khi có uy hiếp, sẽ không như lúc trước.
Trước kia Mộ Nhã Triết, làm việc nhanh chóng quyết đoán, ra tay cứng rắn tàn nhẫn, chỉ nhận lợi ích, không nhận tình cảm.
Đây cũng là lí do vì sao anh có thể trở thành người kế thừa dự bị trên ghế chủ nhân nhà họ Mộ!
Trên người anh nếu có thêm một khối uy hiếp, không thể nghi ngờ chính là chết người!
Mộ Nhã Triết trầm mặc, không nói lời nào.
Mộ Lâm Phong lại lên tiếng lần nữa, hướng dẫn từng bước: "Chú hai không thể không cho cháu một lời khuyên! Chính là, ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh! Địa vị của cháu bây giờ, bao nhiêu kẻ đều dòm ngó! Nếu sai một bước, càng có khả năng sẽ thua cả bàn! Tất nhiên, sự tồn tại của người phụ nữ kia, sẽ nguy hại đến cháu! Như vậy chú hai tất nhiên không thể không quản! Cháu cũng đừng si mê sắc đẹp nhất thời, mà hồ đồ! Từ chỗ cao ngã xuống, không thể nào không thịt nát xương tan!"
Ngữ khí của Mộ Lâm Phong, rất nặng, nhưng cũng là chữ châu chữ ngọc, giữa dăm ba câu, liền đem mức độ nghiêm trọng của sự việc đưa lên mặt bàn.
Mộ Nhã Triết trong lúc nhất thời, càng không có cách nào nói chuyện.
Mộ Lâm Phong là bắt nguồn từ lợi ích của anh, từng câu từng chữ, đều có suy tính của chính mình.
Dù sao chính là ứng với câu nói kia, cái gọi là ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.
Càng đứng ở điểm cao, càng không thể có bất kỳ uy hiếp nào, để cho người ta có thể lợi dụng thời cơ mà nhắm vào!
Mộ Lâm Phong nói mười phần đúng trọng tâm, nhưng mà, Mộ Nhã Triết cũng không dám gật bừa.
Chỉ là ở đây, anh nhất định phải cho vị bề trên quyền cao chức trọng này giữ lại mấy phần mặt mũi, bởi vậy, nửa ngày qua đi, anh mới trầm giọng nói: "Chú hai, chuyện này, cháu có chừng mực, tự có suy tính riêng!"
Những lời này của Mộ Nhã Triết, lại khiến khối đá treo trong tim Mộ Lâm Phong rơi xuống.
Ông ta cười vài tiếng, lập tức hài lòng nói: "Ha ha! Cháu có thể nói như vậy, đã cho thấy sẽ không để cho Chú hai thất vọng rồi! Nhã Triết, đối với cháu, Chú hai ôm hi vọng rất lớn! Cháu cũng không nên phụ lòng mong đợi của chú hai!"
Mộ Nhã Triết vừa đặt báo xuống, người hầu lại vội vàng cầm điện thoại di động của anh đi xuống.
"Tổng giám đốc Mộ, ngài có cuộc gọi nhỡ!"
Người hầu đưa điện thoại di động cung cung kính kính giao cho anh.
Mộ Nhã Triết lướt mở khóa màn hình, đã thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Trong đó, có ba cuộc gọi là Tiểu Dịch thần gọi tới.
Thần sắc anh không khỏi them mấy phần cảnh giác.
Không phải là bởi vì khác, mà chính là Tiểu Dịch thần rất ít khi gọi điện thoại, trừ phi, là có chuyện quan trọng gì!
Anh vừa muốn gọi lại, bỗng dưng nhớ tới trong nước chênh lệch múi giờ, giờ này vẫn là đêm hôm khuya khoắt.
Cậu nhóc hẳn là ngủ rồi.
Bởi vậy, anh không gọi lại trước.
Vừa để điện thoại di động xuống, tiếng chuông lại đột nhiên vang lên.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, nghe máy, bên kia, lại là giọng lo âu của Tần Chu: "Tổng giám đốc Mộ, không thấy Thi Thi đâu nữa!"
"Cái gì?"
Anh đứng bật dậy, nhưng mà ý thức được thái độ của mình quá kích động, không khỏi làm cho Mộ Lâm Phong chú ý vài phần.
Anh ổn định cảm xúc, đi tới trước cửa sổ, trầm giọng nói: "Chuyện gì xảy ra?"