Cô vẫn cho là, cô sẽ vĩnh viễn là người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh.
Mặc dù, không có danh phận, nhưng mà có thể ở bên anh, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ là cô không nghĩ tới, vị trí bên cạnh anh, đã bị một người phụ nữ khác chiếm lấy.
Vân Thi Thi...
Anh ấy tựa hồ vô cùng nuông chiều Vân Thi Thi, chuyện gì cũng đều giúp cô ta làm...
Đúng vậy.
Cô đố kị, đố kị tới phát điên.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cô không có được, Vân Thi Thi lại có thể đơn giản chiếm lấy?
Thật sự không công bằng!
Càng nghĩ như vậy, Tống Ân Nhã lại càng khổ sở, cứ khóc giống lên như vậy ở trong điện thoại, khóc tới thương tâm.
Mộ Nhã Triết không khỏi nhăn mày, thấp giọng hỏi cô: "Đừng hồ đồ, mau đi về nhà!"
"Anh Mộ, anh tới đây với em được không?" Tống Ân Nhã gần như hèn mọn cầu xin: "Chỉ một lần thôi, tới đây với em được không?"
Mộ Nhã Triết trầm mặc không nói, nhìn thoáng qua Vân Thi Thi đang nằm trên giường, khuôn mặt liền nổi lên một tia lạnh lùng.
Điện thoại của Tống Ân Nhã bỗng nhiên bị người ta cướp lấy, thanh âm của một người đàn ông truyền tới.
"Alo, là bạn của Ân Nhã sao? Cô ấy bây giờ đang uống say như chết, nhưng vẫn không ngừng uống, tôi thật sự lo sẽ xảy ra chuyện! Cô ấy không chịu cho ai đưa về, lì lợm ở lại đây..."
Mộ Nhã Triết vẫn như cũ không lên tiếng, người bên kia lại nói: "Mau đến xem cô ấy thế nào! Say sỉn là chuyện bình thường, nhưng nếu bị truyền ra ngoài, con gái của thị trưởng mua say ở quán bar, chắc chắn sẽ bị ảnh hướng tới danh tiếng! Anh mau qua đây, đưa cô ấy về! Đừng để đến lúc xảy ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp!"
Câu nói sau cùng lại có thâm ý khác, Mộ Nhã Triết khẽ nhíu mày, lại liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, lúc này mới lên tiếng: "Tôi lập tức tới đó!"
Dứt lời đã tắt điện thoại. Mộ Nhã Triết đi tới cạnh giường, đắp chăn cho cô, đặt một nụ hôn lên trán, lập tức xoay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Phía sau, Vân Thi Thi chậm rãi mở mắt, đều là yên lặng như nước.
Trong quán rượu, Tống Ân Nhã vừa mới nghe tin Mộ Nhã Triết sẽ tới đây, lập tức vô cùng vui mừng.
Như vậy là anh có để cô ở trong lòng!
...
Xe ô tô dừng lại ở cửa quán rượu, Mộ Nhã Triết ngồi trong xe, thế nhưng lại chậm chạp chưa muốn xuống.
Anh không phải không biết tâm tư của Tống Ân Nhã, cũng không phải là chưa từng tỏ thái độ.
Có lẽ anh chưa đủ dứt khoát?
Tống Ân Nhã vẫn như cũ ôm mộng tưởng với anh.
Đối với cô, chỉ là một sự gửi gắm của mẹ.
Đơn giản là cô có dung mạo y hệt mẹ khi còn sống, nhìn thấy cô, liền không kìm lòng được nhớ tới Giang Ý San. Cho nên đối với cô, anh vẫn luôn cưng chiều và dung túng.
Cô thích gì, anh liền thỏa mãn cho cô.
Cuối cùng vẫn còn chút tình cảm, chỉ là, dù có như vậy, vẫn luôn có một ranh giới cuối cùng giữa hai người.
Xuống xe, đi vào quán bar.
Lúc này đã nửa đêm, nhưng ở một nơi như này, đây mới là lúc cao trào. Vì tránh đội chó săn, rất nhiều người nổi tiếng chỉ có thể ra ngoài lúc đêm khuya, cho nên, giờ phút này quán bar vô cùng náo nhiệt.
Mộ Nhã Triết đi tới trước quầy bar, rất nhanh đã nhìn thấy ba cô gái ở cách đó không xa.
Anh chậm rãi bước tới bên người Tống Ân Nhã, tự tay đẩy vai cô.
Tống Ân Nhã lúc này mới mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy đó là anh, nước mắt lại không ngừng được rơi xuống, vừa khóc vừa cười nhào vào trong ngực anh.