Vân Thi Thi tò mò nhìn sang, còn tưởng là nhà thiết kế ở ngoài cửa.
Kết quả cô còn chưa mời vào, cửa đã bị người ta đẩy vào từ bên ngoài.
Ngay lập tức có tiếng nói líu ríu của Tương Ngọc: “Thi Thi? Cháu ở đâu? Thím nghe bọn họ nói, cháu ở trong phòng này!”
Vân Thi Thi nghe vậy, chân mày nhíu lại, biết ngay người tới là ai!
Tương Ngọc và hai chị em Vân Thanh Miêu vừa xuống phi cơ, ngồi xe vào tòa lâu đài.
Quản gia vừa sắp xếp xong cho ba mẹ con, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ đã hoàn toàn bùng nổ.
Bọn họ vốn còn đang phỏng đoán, hôn lễ của Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi tổ chức ở nơi nào?
Họ cho rằng, hôn lễ của Vân Thi Thi phải được tổ chức ở những nơi như đảo Bali, Tam Á, hay những thánh địa lãng mạn tương tự như vậy.
Kết quả ở trên phi cơ lại nghe nói đích đến là một hòn đảo tư nhân, bọn họ còn chưa hiểu gì, đến khi xuống phi cơ, đã bị đưa đến tòa lâu đài này, hai chị em hoàn toàn kinh sợ!
Một tòa lâu đài?
Trên cái đảo tư nhân ấy còn có cả một tòa lâu đài?
Khi bọn họ đứng ở cửa tòa lâu đài, ngẩng đầu nhìn lên những cung điện phục cổ nguy nga tráng lệ, xa xa nhìn lại, cao quý hoa lệ, tràn đầy hơi thở phong cách cổ điển của hoàng thất châu Âu thời Trung Cổ.
Mới đầu, còn kinh hoàng nghi ngờ, cho đến khi quản gia ra tiếp đón, mới dám tin những gì đang diễn ra là sự thật!
Trời ơi!
Chồng chưa cưới của Vân Thi Thi đến tột cùng là có bao nhiêu của cải?
Có thể xây hẳn một tòa lâu đài trên một hòn đảo tư nhân của riêng mình, không phải là có hàng ti tỉ tài sản thì khó mà làm được!
Nghe nói, trên đảo còn có phi cơ trực thăng riêng, còn có du thuyền hào hoa, những thứ này chỉ nghe đã cảm thấy xa xỉ, hôm nay hiện ra sờ sờ trước mắt, sao có thể không khiếp sợ?
Hết thảy những thứ này, đều thuộc về Mộ Nhã Triết?
Như vậy tương lai, hết thảy cũng là của Vân Thi Thi!
Trời ạ.
Trời ạ…
Trong lúc nhất thời, có quá nhiều cảm thán nổi lên trong lòng, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ hưng phấn du ngoạn trong tòa lâu đài, làm như thể đi thăm thú tác phẩm nghệ thuật, trên mặt khó nén nổi vẻ kích động.
Đừng hỏi trong lòng hai chị em có bao nhiêu hâm mộ đối với Vân Thi Thi.
Có cô gái nào không mơ ước có thể có một tòa lâu đài thuộc về riêng mình?
Nhưng đây cũng chỉ có thể là ảo tưởng một chút, lại không nghĩ tới Vân Thi lại có thể thật sự có được điều ấy một cách chân thực như vậy.
Nhất là Vân Thanh Miêu, phải nói là ghen tỵ đến đỏ mắt!
Cô ta cũng muốn!
Muốn có phi cơ riêng, lâu đài riêng, du thuyền, bãi biển, hết thảy những thứ đã thấy, cô ta cũng muốn có!
Lòng hư vinh như thể một loại vi khuẩn, rất nhanh nảy nở sinh sôi, chiếm cứ nội tâm.
Mà khi bọn họ đẩy cửa ra, trông thấy Vân Thi Thi mặc một bộ lễ phục thanh lịch cao quý, ba người rối rít sửng sốt tại chỗ, ngay sau đó không khỏi kinh sợ mà xông tới.
Lúc đi qua cửa, Tương Ngọc cũng trông thấy Mộ Nhã Triết, ngẩn ra, lập tức cong môi nâng lên một nụ cười nhiệt tình: “Tiểu Mộ! Cháu cũng ở đây à.”
Mới vừa rồi vì góc khuất nên không thấy anh.
Nhìn thấy Mộ Nhã Triết, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ nhìn nhau một cái, ngay sau đó cười ngọt ngào: “Anh Mộ.”
“Anh rể!”
Mộ Nhã Triết chỉ thấp giọng “Ừ” một tiếng, nụ cười trên mặt cũng lặng lẽ phai mờ, không một biểu cảm, lại dần dần trở nên lãnh đạm.
Vân Thi Thi nhìn thấy bọn họ, cũng có chút mất tự nhiên cười cười: “Thím, mọi người đã tới!”