Mắt Mộ Yến Thừa sáng lên, “Thật sao? Em hồi tâm chuyển ý rồi hả?”
“Ừm.”
Mạnh Tinh Tuyết quyết định, đấu tranh chính diện với Tống Ân Nhã, Tống Ân Nhã ép sát khắp nơi, không để lại một chút đường sống, như vậy, cô cũng không cần thiết phải trốn tránh, thủ hạ lưu tình!
Mộ Yến Thừa, vốn là của cô!
Cô sẽ không yếu đuối nữa, cho dù không từ thủ đoạn, cũng phải đem thứ vốn thuộc về cô, đoạt lại!
Mạnh Tinh Tuyết nắm chặt tay, lập tức nói với Sở Hà, “Sở Hà, cho dù phải trả giá lớn thế nào, em nhất định sẽ tìm được Tiểu Bảo! Chị yên tâm!”
Sở Hà nói, “Chị đi cùng hai người.”
Mộ Yến Thừa nhìn thoáng qua Mạnh Tinh Tuyết, thấy cô ta không có phản đối, lập tức gật đầu, “Chúng ta lập tức thu dọn một phen, chuẩn bị về thủ đô.”
“Ừm.”
…
Từ sau buổi tối Cố Cảnh Liên hung dữ với Sở Tiểu Bảo, Sở Tiểu Bảo không thích dán anh ta nữa, cũng không vui vẻ kêu “Chú... chú...” nữa rồi.
Lúc sáng, Sở Tiểu Bảo đã tỉnh lại, liền một mình ở lại trong phòng, bác Phúc thích cậu, liền đặc biệt chăm sóc cậu, mua cho cậu mấy quyển truyện.
Mấy quyển truyện này là bác Phúc cố ý mua.
Bác Phúc phát hiện, đứa nhỏ này, tựa hồ cảm thấy thích thú với lĩnh vực hội họa, bất luận không an phận thế nào, một khi đưa sách cho cậu, cậu lập tức yên lặng.
Vì thế, trọn vẹn một buổi sáng, Sở Tiểu Bảo làm tổ trong phòng, lẳng lặng lật truyện tranh.
Đến giờ ăn cơm trưa, cục cảnh sát gọi điện thoại đến, đầu bên kia, cục trưởng Phó cầm báo cáo xét nghiệm DNA, so sánh DNA trong kho dữ liệu, cầm ống nghe, trong đầu đều là một mảnh mờ mịt.
Ông ta không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề, “DNA của Sở Tiểu Bảo đã có kết quả, ông xem, khi nào thì ông mang Sở Tiểu Bảo đến cục cảnh sát một chuyến, lý giải một phen.”
“Tìm được người thân của đứa bé rồi sao?”
“Ừm… Nhưng mà tôi có chút hoài nghi với tính chân thật của kết quả này, có lẽ có khả năng hệ thống xảy ra sai lầm cũng không biết chừng. Cho nên… Ông thuận tiện nói cho tổng giám đốc Cố, để cậu ấy và Sở Tiểu Bảo tự mình tới cục cảnh sát một chuyến được không? Có chút tình huống cần cậu ấy ra mặt mới được.”
Bác Phúc nhíu mày, gật gật đầu, nghiêm túc nói, “Tôi biết rồi.”
Cố Cảnh Liên vừa mới trở lại biệt thự nhà họ Cố, bác Phúc nhanh chóng ra đón, đem chuyện này nói với anh ta một phen.
“Vì sao lại muốn cháu đi?”
“Cục trưởng nói như vậy! Tổng giám đốc Cố, buổi chiều cậu có sắp xếp gì không?”
“Không có.”
Cố Cảnh Liên lạnh nhạt nói, “Tôi với đứa bé đó không có bất luận kiên nhẫn gì, ông đưa đứa bé đến cục cảnh sát là được rồi.”
Dứt lời, anh ta vòng qua bác Phúc, đi vào thư phòng.
Bác Phúc đột nhiên cẩn thận theo đuôi, lo lắng nói, “Tổng giám đốc Cố… Tôi hoài nghi, cục trưởng sở dĩ bảo cậu tự mình đến đó, không phải ý tứ gì khác, mà là, cậu không đi… Không được.”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta một cái, ánh mắt vô cùng kỳ lạ, sâu xa hỏi lại, “Lời này của ông là có ý gì?”
Bác Phúc ấp úng, tựa hồ có chút băn khoăn, “Tôi… Tôi cũng không nói rõ ràng được, bởi vì có chuyện, tôi cũng không thể chắc chắn. Tóm lại, ông chủ, chuyện này cậu nên đi đi, tự mình nghiệm chứng một phen, cũng không có bất luận cái gì không ổn!”
Cố Cảnh Liên nhíu mày, “Có gì không thể nói rõ? Nghe những lời ông nói, rõ ràng cho thấy có nghi ngờ gì đó.”