Không có phản kháng, chỉ thản nhiên tiếp nhận. Đối với Mộ Uyển Nhu, anh cũng lười động đến một ngón tay của cô ta.
Dù lúc làm kiểm tra sức khỏe Mộ Uyển Nhu đều bình thường nhưng thời điểm đính hôn, anh lại thông báo cho mọi người biết cô ta không thể mang thai.
Thân thể Mộ Uyển Nhu khỏe mạnh là điều không thể nghi ngờ, cô ta có thể mang thai.
Nhưng Mộ Nhã Triết mua chuộc một vị giáo sư có uy tín công bố, cô ta không thể thụ thai.
Tin này giống như sấm sét giữa trời quang, cũng vì thế mà Mộ Uyển Nhu bị đả kích nặng nề.
Không thể thụ thai, đối với một gia tộc vốn quan trọng việc nối dõi tông đường như nhà họ Mộ mà nói, cái gọi là "mợ chủ nhà họ Mộ" chẳng qua cũng chỉ là danh hiệu hữu danh vô thực.
Trên danh nghĩa Mộ thị có bác sĩ nổi tiếng và quyền uy tại trung tâm nghiên cứu khoa học, cho nên mặc dù Mộ Uyển Nhu cảm thấy không cam lòng với "sự thật" cô ta không thể mang thai, nhưng cũng tin tưởng không hề nghi ngờ.
Mộ Uyển Nhu biết được chính mình không thể mang thai, lòng đau như muốn chết, nhưng lại không thể không tiếp nhận "hiện thực" này.
Mộ Thịnh cũng vì chuyện này mà cảm thấy tiếc hận.
Thế là liền có hợp đồng mang thai hộ sau này. Không biết trời xui đất khiến thế nào anh lại tình cờ phát hiện ra, Vân Thi Thi mới là con gái ruột của Mộ Khuynh Thành.
Vận mệnh giống như đang trêu đùa anh.
...
Sáng sớm, Vân Thi Thi liền rời giường, Vân Thiên Hựu bị Vân Nghiệp Trình đưa đến nhà trẻ, trước khi đi, cậu đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho cô, cũng không quên để lại một tờ giấy nhắn, phía trên là nét chữ tinh tế rõ ràng: "Mẹ, Hữu Hữu đến trường, hôm nay khai máy, chúc mẹ thuận lợi! Fighting!"
Vân Thi Thi nhìn một chút, trong lòng kinh ngạc, chữ viết của cậu nhóc này cũng rất đẹp nha!
Thế là cô ăn hết bữa sáng Hữu Hữu chuẩn bị.
Lúc chuẩn bị xong vừa mới bước chân ra khỏi cửa, liền thấy trước cửa nhà đỗ một hàng dài xe con Bentley, cùng một chiếc Benz Minivan, mấy người đàn ông mặc đồ tây đen đứng cung kính trước cửa xe, nhìn thấy cô, ánh mắt liền đồng loạt rơi trên người cô.
Vân Thi Thi giật mình, hoảng sợ lùi lại phía sau một bước, cô bị khí thế phô trường này dọa cho phát sợ.
"Các anh, đây là...?"
"Cô Vân, chúng tôi theo lệnh của tổng giám đốc Mộ hộ tống cô đến phim trường tham gia nghi thức khai máy."
"Mộ tổng?!" Vân Thi Thi ngây ra một lúc, lập tức phản ứng lại: "Mộ Nhã Triết?"
Anh phô trương như thế làm gì?
Vân Thi Thi chợt nhớ tới ngày đó Tần Chu oán trách anh.
Nghe nói, Mộ Nhã Triết cảnh cáo Lâm Phượng Thiên.
Lúc cô diễn, không cho phép bất cứ nam diễn viên nào có tiếp xúc thân mật với cô.
Đừng nói là hôn môi, ngay cả nắm tay cũng phải dùng thế thân.
Lâm Phượng Thiên vì vậy mà tức giận đến suýt hộc máu.
Mới đầu cô còn tưởng là nói giỡn, nhưng thấy một màn phô trương này, cô bỗng nhiên ý thức được Mộ Nhã Triết rất nghiêm túc.
Người đàn ông này sao có thể bá đạo thế!?
Ham muốn chiếm giữ thật biến thái!
Người đã bay sang Luân Đôn Anh quốc mà còn không quên phái một đoàn vệ sĩ đến đoàn làm phim ‘Giám thị’ cô?
Nếu để cho Lâm Phượng Thiên biết chuyện này, dám chắc rằng anh ta lại tức đến hộc máu.
Người đàn ông mặc âu phục không nói nhiều, chỉ mở cửa xe ra dấu mời cô.
Vân Thi Thi cười khan một tiếng: "Không cần khoa trương như thế chứ? Tự tôi có thể đi được.”
"Cô Vân, đây là dặn dò của tổng giám đốc Mộ, mong cô đừng khiến chúng tôi khó xử!" Giọng nói của người đàn ông đứng đầu trầm thấp, ngữ điệu lại không cho phép cự tuyệt.
Vân Thi Thi mất tự nhiên đi tới, lên xe.
Xe một đường chạy thẳng đến khu vực đài truyền hình.